Sau khi ông chủ Tôn nhìn thấy người nhà mình, lo lắng lập tức giảm đi rất nhiều, chỉ vào bọn ba người Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng kêu lên: "Ba tên này vừa mới tranh đoạt hạng liên mà tao thích, bây giờ lại còn đánh ta, thật sự là rất càn rỡ, dạy dỗ chúng nó một chút để bọn nó biết bản lĩnh của chúng ta đi!"
"Mẹ nó, đứa nào? Sao lại dám đánh ngài? Có phải chán sống rồi hay không?"
Vẻ mặt mười mấy tên cận về đều cực phẫn nộ, gầm rú, sắn tay áo, chuẩn bị lao về phía Lâm Bắc Phàm.
Ông chủ của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành thấy bọn họ muốn động thủ, vội vàng tiến lên khuyên bảo: "Ông chủ Tôn, ông chủ Tôn, hi vọng ông cho tôi một chút mặt mũi, đừng động thủ ở chỗ này, được không? Chỗ này của tôi còn phải buôn bán nữa, thế này, thế này thực sự là…" Hắn mo hồ cảm thấy thân phận của ba người Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường, chỉ sợ sau khi ông chủ Tôn động thủ, sẽ khiến mình dính dáng vào đó, chẳng phải mình sẽ chết oan sao? Hắn cũng không muốn đắc tội với bất kể kẻ nào.
Trong đại sảnh của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành cũng còn một vài khách hàng khác, khi thấy tất cả những việc xảy ra ở đây, tuy đều có hứng thú mà đứng từ xa, muốn nhìn hai tên gia hỏa kia, ai mới là kẻ trâu bò nhất? Đây chỉ sợ chính là lạc thú lớn nhất của bọn công tử tiểu thư con nhà giàu này.
Ông chủ Tôn nhìn thấy hắn không nể mặt mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553883/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.