Sau khi Vạn Kiếm Sơn nghe những câu ấy, hắn cảm thấy trong nháy mắt bản thân mình như sụp đổ. Mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ trán hắn nhỏ xuống, cả người hắn ướt sũng giống như người vừa tắm giặt.
"Điều này, điều này. Tôi thấy còn rất nhiều thức ăn vẫn chưa ăn hết. Các cô có thể thu về được không?"
Vạn Kiếm Sơn cười ngượng ngùng liếc nhìn những bát đĩa trước mặt nhân viên của mình. Nhưng ngay khi hắn vẫn còn chưa nhìn hết, những đĩa thức ăn khi hắn đảo mắt qua vốn vẫn còn nguyên lập tức có nhân viên gắp một đũa, cố sức nhét vào miệng mình mà không sợ bản thân mình bị ứ nghẹn. Điều này làm câu nói sau của hắn không sao nói ra được. Con mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Tại sao bản thân mình lại gặp phải chuyện quái quỷ này?
Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của vị chủ tịch Vạn Kiếm Sơn, không giống dáng vẻ của một người có tiền. Lập tức gương mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên lạnh lùng. Nàng nói: "Vị tiên sinh này. Chẳng lẽ ngài muốn ghi sổ sao? Nhà hàng của chúng tôi vì chuẩn bị đầy đủ ba mươi bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch mà tốn mất mười mấy tiếng đồng hồ. Vấn đề này không phải chỉ nói một câu là xong".
"Cái này, cái này. Tôi biết điều này".
Vạn Kiếm Sơn thì thào.
Mãn Hán toàn tịch của nhà hàng Thiên Lam làm ra kỳ thật không phải là Mãn Hán toàn tịch chính tông. Chỉ có thể coi như là bắc chước mà thôi. Nhưng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553876/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.