Lâm Bắc Phàm vẫn luôn cảnh giác cao độ, mặc dù thấy hai cô gái này là y tá, nhưng mà vẫn giữ sự cảnh giác ở múc 100%, hơn nữa từ trên người hai cô y tá này hắn đã nhìn ra một chút manh mối.
"Bốp bốp!"
Hai cô y tá này vừa móc súng lục ra, còn chưa kịp nổ súng, thì đã bị hắn đá bay rồi.
"A, các nàng, các nàng là sát thủ?"
Cả đám Từ Chính đều trừng to mắt, hô lên.
Lâm Bắc Phàm kêu lớn: "Các người còn chờ gì nữa? Nhanh ngăn họ lại!"
Thân ảnh của hắn như tia chớp, lão thẳng đến hưởng hai cô y tá.
"Mau, mau cản hai nàng lại, đừng để hai nàng lấy được súng!"
Trương Minh Thắng bị tiếng hét của Lâm Bắc Phàm làm cho giật mình, vội vàng kêu lên, giơ lấy cánh tay không bị thương của mình, lao thẳng đển chố hai cô y tá này.
Những người khác làm sao mà ngờ hai cô y tá nũng nịu xinh đẹp dễ thương này lại là sát thủ? Nếu không phải vừa rồi có Lâm Bắc Phàm phản ứng nhanh, đá bay súng trong tay hai người đi, thì sợ rằng bọn họ đã chết thêm vài mạng, cả đám nhất thời nổi giận, trừng to mắt ra, quên cả nguy hiểm, lao về hướng các nàng.
"Con ** chó, dám nổ súng với bọn tao, thật to gan, một hồi lão tử không đis chết mày là không được... ôi, đau quá, bảo bối của lão tử bị mày phá rồi!"
Hai tay của Từ Chính ôm chặt lấy chân của một người, vừa dùng sức kéo vừa chửi, nhưng mà lại bị chân phải của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553803/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.