Kim Bưu bình thường cực kỳ ghét cảnh sát. Những người này bình thường đều phá hỏng chuyện tốt của hắn, nói không ghét là giả! Nhưng hiện giờ sau khi hắn nghe được thanh âm như thế thì phảng phất như tìm được Đảng, kích động thiếu chút nữa chảy ra nước mắt. Xem ra cảnh sát có đôi khi vẫn còn dùng được! Mặc kệ nói thế nào thì chính mình cũng không cần biến thành tàn phế.
Lâm Bắc Phàm đám người đều mở to mắt, nhìn về phía cửa phòng, đã thấy hơn mười cái cảnh sát từ bên ngoài chạy ào vào, nhìn tới cảnh máu chảy đầm đìa ở bên trong phòng, lại nghe mùi máu tanh xông vào mũi khiến cho những người cảnh sát này đều thay đổi sắc mặt. Có mấy người tâm lý chịu đựng kém, trực tiếp nôn một trận.
Chỗ này là nhà hàng? Có mà là một phần mộ thật lớn thì có! Vô số thi thể nằm trên mặt đất, máu tươi nhiễm hồng toàn phòng, lại còn truyền đến từng đợt từng đợt tiếng rên rỉ.
- Có chuyện gì xảy ra? Bắt họ lại cho tôi! Bắt bọn họ lại rồi nói sau!
Một gã trung niên nhân béo phì mập mạp từ bên ngoài đi vào, hơn bốn mươi tuổi, da mặt bóng loáng, nhìn thế nào cũng không giống cảnh sát nhân dân. Nhìn cảnh phục của hắn biết hắn là một gã đại đội trưởng. Hắn còn chưa thấy rõ tất cả bên trong phòng, chính là đứng ở chỗ này vênh váo tự đắc kêu lên:
- Đây, đây đúng là động trời! Ngay cả Kim công tử cũng dám bắt. Có đúng là các người không muốn sống nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553788/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.