Chương trước
Chương sau
Mục Nghiên Kỳ đã gặp rất nhiều nhiều người vô sỉ nhưng không ai như hắn, chưa gia nhập tổ chức, đã mở miệng thỏa thuận điều kiện, hắn nghĩ tổ chức là nhóm phúc lợi chắc, muốn lấy gì cũng được chắc?
Lâm Bắc Phàm ra vẻ ngây thơ nháy mắt nói: "Chẳng lẽ không được sao? Anh nghĩ nhóm chúng ta dù sao cũng vào sinh ra tử, trong những tình huống cửu tử nhất sinh thì chính phủ cũng phải đền bù vật chất chứ, như biệt thự ngàn mét vuông chẳng hạn, ra khỏi cửa đều là những xe con thể thao Ferrari Porsche nổi tiếng, và hơn một trăm người hầu, ba mươi vệ sĩ, ngoài phí công tác ra còn có nhiều đặc quyền khác nữa."
Mục Nghiên Kỳ hoa mắt, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất ngất đi. Tên này đúng là mơ mộng hão huyền. Tại sao có thể nói ra những lời như vậy?
Nếu được đãi ngộ như vậy e rằng tài chính quốc gia sẽ thâm hụt nghiêm trọng.
Lâm Bắc Phàm lại ra vẻ không biết sống chết, thao thao bất tuyệt kêu lên: "Đặc quyền sao, đương nhiên là rất nhiều, rất nhiều người đều muốn có nhưng những người như chúng ta đặc quyền phải cao hơn người khác đúng không? Ví dụ như có thể lấy mười tám vợ, giết người không phạm pháp, có thể không nộp thuế, tùy tiện ra khỏi biên giới, biển thủ công quỹ các loại, như vậy mới có thể có sĩ khí, kích thích ý chí chiến đấu của các thành viên, cống hiến cho đất nước, ôi, sao em lại đá anh?"
Chân trái của hắn bị dẫm cho đau điếng, thậm chí còn bị xoay vòng ba trăm sáu mươi độ, cũng may không phải giày cao gót nếu không chắc chân hắn đã có một lỗ thủng.
Mục Nghiên Kỳ dậm chân, bất mãn kêu lên: "Anh không phải thích nói hươu nói vượn sao? Vậy anh cứ nói đi, tôi nghe."
Cô cảm giác như cơn giận đang trào đến từng đợt trong người, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh.
Lâm Bắc Phàm khẽ chớp mắt hai cái nói: "Anh cũng chỉ nói vài câu thật lòng thôi mà, có phải nói hươu nói vượn gì đâu. Chúng ta vì quốc gia làm nhiều chuyện như vậy, nhiều ưu đãi vậy cũng là điều đương nhiên."
"Anh, anh nói láo ít thôi!" Mục Nghiên Kỳ cảm thấy trong người như bốc hỏa, toàn thân nóng ran, trước ngực như có một luồng khí nóng, một loại cảm xúc mà trước nay chưa từng có, làm cho cô rất muốn rên rỉ.
Lâm Bắc Phàm thấy đối phương có chút kì quái nên hơi sững sờ: " Em làm sao vậy?"
Mục Nghiên Kỳ lẽ nào lại mất hình tượng như vậy trước mặt đàn ông? Cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, ngồi trở lại vị trí của mình, khẽ cắn hàm răng, hai con mắt không biết từ lúc nào đã trở nên mờ mờ, dường như có màn hơi nước mỏng, mị lực ngày càng nhiều.
Cô nói khẽ: "Mục đích của tôi đến Nam Thanh lần này là để gặp anh, xem anh có muốn vào nhóm của chúng tôi không? Mỗi người trong nhóm sẽ được thêm năm nghìn nhân dân tệ, và cho anh giấy phép sử dụng súng, về phần nhà ở, phải xin mới được, không phải là việc tôi có thể trả lời anh!"
"Cái gì? Chỉ có năm nghìn đồng? Có phải là quá ít không?" Lâm Bắc Phàm khó chịu hỏi.
"Anh, tên khốn này, nhóm chúng ta cũng không phải là bộ tài chính, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Năm nghìn đồng này, đội trưởng của chúng ta phải xin mãi mới được." Mục Nghiên Kỳ đỏ mặt, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm nhíu lông mày, thấy Mục Nghiên Kỳ có gì đó không ổn, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Long Yên Nguyệt, chẳng lẽ đối phương cũng động tình? Hắn nghĩ tới đây, lập tức thở phì phì nhìn Tiểu Kim trong túi áo nói: "Mày con vật nhỏ này, có phải là không muốn sống nữa không? Đây là nơi nào? Mày dám làm loạn à?"
"A! Lão đại, anh nói vậy là có ý gì? Tiểu Kim này là một con rồng tốt, chưa bao giờ làm chuyện gì gây rối loạn kỉ cương, anh sao có thể vu hãm em vậy chứ?" Tiểu Kim ù ù cạc cạc nói.
"Nếu như không phải mày vụng trộm làm chảy nước miếng thì tại sao cô ấy lại như vậy hả?" Lâm Bắc Phàm cứ nghĩ rằng Tiểu Kim thừa dịp hắn không để ý nhỏ nước dãi vào cốc, để hấp dẫn Mục Nghiên Kỳ.
"Cô ấy? Em?" Tiểu Kim vội liếc Mục Nghiên Kỳ, ngạc nhiên nói: "Lão đại, chuyện này không liên quan đến em, anh thấy đó, em nằm trong túi quần, đâu có ra ngoài, làm sao có thể làm được chuyện đó chứ? Hơn nữa hiệu quả của thuốc này có phải là quá kém không? Phản ứng chậm như vậy, là nước miếng của em thì cô ấy đã ra tay rồi." Nó vẫn rất tin tưởng vào nước miếng của mình công hiệu hơn nhiều.
Lâm Bắc Phàm có chút hoài nghi, nhưng mà bây giờ nghe nó giải thích vậy, cũng thấy chuyện có gì đó là lạ.
Tiểu Kim mặc dù là một con rồng háo sắc vô sỉ, nhưng nó dám làm dám chịu, chứ không quanh co giải thích, hơn nữa nó luôn ở trong túi quần mình, không có khả năng ra tay, chẳng lẽ có người khác muốn ra tay với Mục Nghiên Kỳ?
Lâm Bắc Phàm nghĩ tới đây nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn ***, ai đã làm chuyện này? Vạn nhất chuyện này bị đổ lên đầu hắn, thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội? Hắn vội vàng đứng lên, định rời đi.
"Anh đừng đi" Lâm Bắc Phàm vừa xoay người, Mục Nghiên Kỳ đã vòng hai tay ôm chặt lấy hắn, áp người vào sau lưng hắn, gò má đỏ bừng, như sắp bốc cháy.
Lâm Bắc Phàm trong tâm không khỏi rên rỉ một tiếng, hắn chỉ nói có vài câu trước mặt cô ta, vậy mà sao lại phạt mình như vậy? Hắn thấy mình như bị đưa lên tòa án quân sự, bị bí mật xử bắn, trán vã mồ hôi lạnh, đây không phải là diễm phúc mà là cái tội, toàn thân hắn như ngồi trên đống lửa, nói không nên lời.
"Thật ra anh là một người tốt, em biết mà!" Hắn cảm giác được chính mình nói chuyện có chút ấp a ấp úng, cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, hai cánh tay không biết nên để đâu trên người cô gái.
"Em, em thấy rất khó chịu, chuyện gì đang xảy ra?"
Mục Nghiên Kỳ là thành viên của tố hành động đặc biệt, sức khống chế mạnh hơn Long Yên Nguyệt rất nhiều, cho nên khi cảm thấy mình có chút bất ổn, đây là chuyện trước giờ chưa từng có, lẽ nào mình bị kẻ nào đó hãm hại? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Người đáng nghi nhất đương nhiên là Lâm Bắc Phàm, trong nội tâm của cô lửa giận đã bắt đầu thiêu đốt, hận không thể đánh chết hắn ngay lập tức.
"Làm sao anh biết được? Anh nói cho em biết, đừng có đổ tội cho anh, cho tới bây giờ anh không có động chạm gì tới em cả, càng không có khả năng dùng thuốc với em, có phải vừa rồi em đã ăn thứ gì đó? Uống qua thứ gì đó? Nói không chừng có kẻ nào đó đã âm mưu làm vậy, vả lại căn phòng này cũng đâu phải là nơi không ai được vào, cũng đâu có người nào giám sát cả ngày, bị người khác cho thuốc cũng không có gì là lạ."
Lâm Bắc Phàm nhìn ánh mắt hoài nghi của đối phương, nhịn không được kinh hô lên, dường như chính mình bị oan.
"Em ăn cái gì? Uống cái gì?" Mục Nghiên Kỳ nào nao.
Cô cố gắng khống chế cảm giác kỳ lạ trong cơ thể mình, nhanh chóng nhìn một lượt căn phòng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng ở chén nước, nhíu mày nhìn, cuối cùng sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cô dường như cáu giận đến muốn giết người.
Chính mình đường đường là thành viên của nhóm hành động đặc biệt, lại bị người khác hãm hại, tin này mà lan truyền đi ra ngoài thì đúng là mất mặt. Cô cảm giác thân thể của mình càng ngày càng không chịu nổi, toàn thân mềm yếu vô lực, muốn gọi Phùng Tĩnh Ban đến, giúp mình xử lý chuyện này, nhưng lại sợ mất mặt, cho nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn…
"Đương đương đương…....."
Đúng lúc này thì ngoài ban công vang lên tiếng gõ cửa.
Mục Nghiên Kỳ sắc mặt hơi đổi, thấp giọng nói: "Ai đó?"
Bên ngoài truyền đến giọng của Cao Nham: "Mục cảnh quan, tôi là Cao Nham, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Cao Nham?" Mục Nghiên Kỳ nhíu mày, đưa mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm âm hiểm cười: " Thì ra là hắn, bí ẩn đã được giải đáp, em bị trúng thuốc, hắn lại chạy tới, em nói xem hắn tìm đến có chuyện gì?"
Mục Nghiên Kỳ đã thi hành rất nhiều nhiệm vụ, đầu óc đương nhiên không phải bình thường, cô nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, hậu quả của việc này. Đối phương phái người hạ thủ bằng thuốc với mình, sau đó cố ý tìm đến mình, rõ ràng là muốn ra tay với mình, xem cái tên Cao Nham này đúng là một tên hết thuốc chữa.
Cảm giác khó chịu ngày càng mãnh liệt, làm cho cô muốn phát ra.
"Anh có chuyện gì? Để sau hãy nói, tôi có nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian gặp anh!"
Mục Nghiên Kỳ cưỡng chế cảm giác trong lòng, tận lực nói bằng giọng bình tĩnh.
"Nhưng Mục cảnh quan, tôi thật sự có chuyện muốn tìm cô nói chuyện."
Cao Nham tại sao lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ? Hắn nói lớn.
Mục Nghiên Kỳ thấy Cao Nham như vậy, phẫn nộ quát: "Cao Nham, anh cút cho tôi, nếu không đừng trách tôi giết hết thủ hạ của anh, tôi không bao giờ dọa đâu, tôi cũng không muốn viên đạn này bay thẳng vào đầu anh."
Cô nhấc tay phải lên "Ba" một tiếng.
Một viên đạn bắn trúng cửa, tạo thành một lỗ thủng thậm chí còn có vài tia khói bốc lên.
"Má ơi!" Cao Nham bị dọa cho sợ rụt cổ, thiếu chút nữa đái ra quần. Hắn giờ đây không dám nghĩ đến chuyện khác, liền vội vàng ôm lấy đầu, nhanh chân chạy đi, sợ viên đạn bắn trúng đầu mình thì chết thật.
Mục Nghiên Kỳ mặt đỏ tới mang tai, ném khẩu súng lục của mình sang một bên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ run cả người, hai tay ôm trước ngực. Đối phương không phải là muốn giải độc chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.