Chương trước
Chương sau
Lâm Bắc Phàm gần như có một loại cảm giác muốn ngất. Mình còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném vào trong nhà giam, ngay cả điện thoại di động cũng bị thu mất, may mắn là tiểu Kim kịp bám lên người hắn nên mới không bị bắt đi. Nhưng cái này từ đầu tới cuối cũng chỉ là một giờ đồng hồ, khiến cho Lâm Bắc Phàm có một loại cảm giác giống như đang ở trên thiên đường, bỗng nhiên rơi xuống địa ngục.
Lâm Bắc Phàm bị hai gã cảnh ngục dẫn đi. Khi tới trước phòng giam của mình, nhìn lướt qua con số trên cửa phòng, Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa thổ huyết.
Cái số 9527 này quen thế không biết? Hình như mã số của Chu Tinh Tinh trong Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương cũng thế này. Chẳng lẽ vận khí mình lại kém đến như vậy? Cùng cái số hiệu này liên quan nhiều đến vậy.
Lâm Bắc Phàm dùng ngón tay quẹt quẹt lỗ mũi, có chút bất đắc dĩ nhìn hai gã cảnh ngọc, cười nịnh bợ: "Hai anh cảnh ngục đẹp trai này, anh có thể đổi cho em một cái phòng giam khác không? Người em hơi yếu, không quen ở phòng giam sang quý như vậy!"
"Mày nói nhảm cái gì thế? Mày tưởng đây là khách sạn à?"
Tên cảnh ngục râu ria xồm xoàm trong hai tên, trợn mắt, bộ dáng hung thần ác sát nhìn Lâm Bắc Phàm rồi mở cửa phòng giam ra, đẩy hắn vào trong, hừ lạnh một tiếng: "Tao **** thèm quan tâm trước đây mày làm cái gì, nhưng bây giờ ở đây, phải ngoan ngoãn nghe lời tao, hiểu chưa?"
Tên cảnh ngục gầy nhom còn lại cũng cười âm trầm nói: "Nếu như bọn tao mà biết được mày ở bên trong làm trò gì thì cũng đừng trách bọn tao không báo trước!"
Nói xong hắn liền đóng cửa phòng giam rầm một cái, sau đó nhe răng cười nói với những tên phạm nhân trong phòng: "Đây là hàng mới, bọn mày phải chăm sóc nó thật tốt, nghe chưa?"
Trong phòng giam lúc này đang có năm tên phạm nhâm, toàn bộ đều mặc áo sọc đen trắng thời trang, nắm trên giường của mình, không biết đang bàn chuyện gì, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi tới, cả bọn đều đánh mắt cho nhau mấy cái rồi cười khặc khặc âm hiểm mấy tiếng.
Một tên phạm nhân dáng người ốm yếu vội vàng chạy tới gần tên cảnh ngục kia, liên tục cười nịnh bợ nói: "Lưu cảnh ( cảnh trong cảnh sát, tức là cảnh sát họ Lưu),thằng nhãi này phạm tội gì vậy? Như thế nào lại đưa tới phòng giam của bọn em?"
Tên cảnh ngục còm nhom kia liền trừng mắt, lầm bầm nói: "Tao làm sao biết được? Lúc tao đang ngủ, cấp trên chẳng hiểu sao lại nhét hắn cho tao, nói tìm một chỗ cho hắn, còn nói cái gì mà là phạm nhân đặc biệt!"
"Phạm nhân rất đặc biệt?"
Năm tên phạm nhân hai mắt đều sáng lên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười rất âm hiểm.
Lưu khoát khoát tay về phía đám phạm nhân, cười hắc hắc không ngừng: "Nhưng mà có vẻ nó còn chưa hiểu quy củ, cho nên bọn mày tranh thủ dạy cho nó quy củ của nhà giam chúng ta đi!"
"Cái này thì nhất định rồi!"
Năm tên phạm nhân đều không ngừng gật đầu, điệu cười trên mặt càng lúc càng âm hiểm.
Lưu cảnh cùng tên cảnh ngục râu ria xồm xoàm kia dặn dò thêm hai cầu rồi mới bỏ đi. Lâm Bắc Phàm nhún nhún vai, đưa mắt nhìn lướt qua toàn bộ phòng giam số 9572. Phòng giam này diện tích cũng không phải quá lớn, khoảng chừng trên dưới năm mươi mét vuông, sáng sủa sạch sẽ. Trong phòng có ba chiếc giường tầng và ba cái bàn tương đối sạch sẽ. Trên mặt bàn là một đống hỗn loạn, bừa bộn rượu thuốc cùng một ít tạp chí, trên mặt đất cũng có mấy cái đầu lọc thuốc lá, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi thuốc. Lâm Bắc Phàm khẽ nhíu mày, rồi nhìn thoáng qua năm tên phạm nhân. Người đầu tiên khiến hắn chú ý là một tên khôi ngô to lớn, chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, da ngăm đen, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, làm cho người ta phải thừa nhận lực bạo phát của hắn chắc chắn rất kinh khủng. Trên mặt hắn có một vết sẹo, giống như do đao chém, kéo dài từ mắt trái tới tận môi, nhìn cực kỳ dữ tợn khủng bố. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trên giường của mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm, đến nháy mắt cũng không có một cái.
Tên thứ hai chính là một tên béo ú, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, da thịt trắng nõn, đeo một gọng kính vàng, giống như là tổng giám đốc của một xí nghiệp nào đó. Lúc này hắn cũng đang ngồi trên giường của mình, lật xem một cuốn tạp chí sắc dục không rõ tên, thỉnh thoảng còn chẹp chẹp miệng khen ngợi, mà theo mỗi nhịp thở, cái mông to tướng của hắn cũng đè xuống, nhấc lên, làm chiếc giường phát ra những tiếng kẽo kà kẽo kẹt.
Người thứ ba là một tên dáng người cao gầy, ước chừng trên ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, cả người cứ như xẻo không ra nổi hai lạng thịt, nhìn chẳng khác nào một que củi khô. Lúc này hắn cũng đang nằm nghiêng trên giường của mình, đang ư ử một điệu nhạc nào đó, đôi mắt hung ác, nham hiểm lại thỉnh thoản liếc vè phía Lâm Bắc Phàm, tựa hồ đang nhìn một trò hay.
Tên thứ tư chính là tên phạm nhân vừa nói chuyện với Lưu cảnh. Tên này nhìn cùng lắm cùng chỉ hai mươi tuổi, thoạt nhìn chẳng nào một con khỉ, lúc này đang đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm, cười hắc hắc không ngừng.
Tên cuối cùng là một gã trung niên chừng năm mươi tuổi, đang ngồi cạnh một cái bàn, bộ dáng bình thường, nhưng năm ngón tay lại liên lục, nhẹ nhàng lần lượt gõ lên mặt bàn theo nhịp, khóe miệng thì khẽ nhếch lên, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Năm tên quái vật, xem ra phòng giam này thật sự rất đặc biệt.
Lâm Bắc Phàm trong lòng nói thầm một câu, đem chậu rửa mặt của mình cùng với những vật dụng khác dặt trên mặt đất rồi mới chậm rãi đi tới trước cái giường duy nhất trống không trong phòng, nhìn mấy lượt ròi mới lắc đầu cười: "Cái thứ này mà gọi là giường à? Gọi là ổ lợn thì đúng hơn. Sao không có ai nhìn thấy rồi dọn sạch nhỉ, thế này thì làm sao mà ngủ đây? Xem ra điều kiện vệ sinh ở đây tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn."
Tên béo ú kia nghe xong thiếu chút nữa thổ huyết. Hắn nằm bên dưới Lâm Bắc Phàm nên nghe Lâm Bắc Phàm nói rõ ràng, không sót một chữ. Hắn liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm từ trên xuống một lượt, ký quái nói: "Nhóc, tao nói cho mày biết, đây là nhà giam chứ không phải khách sạn cao cấp năm sao. Nếu muốn giường chiếu sạch sẽ thì tự mình dọn dẹp đi!"
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói: "Tao nói thế nào cũng là người mới, chẳng lẽ bọn mày không thể chiếu cố một chút cho tao sao? À thằng kia, dọn giúp tao cái giường, đúng rồi, tao thích uống trà, lấy cho tao một tách trà Long Tỉnh, nếu không có thì một tách Mao Tiêm cũng được. Còn nữa, sau khi dọn dẹp xong, đi lấy một ít thuốc xịt phòng về đây, loại nào thơm dịu ấy, phun quanh chỗ này cho tao. Mùi khó ngửi quá!"
Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ về phía tên to con, tựa như đang sai bảo đàn em của mình vậy.
"Mẹ kiếp, mày là thằng chó nào mà ăn nói như thế với Đổng ca của bọn tao hả?"
Tên thanh niên nhìn như con khỉ kia lập tức quát lên. Hắn vênh váo vung chân đá văng chậu rửa mặt vào những thứ đồ lặt vặt của Lâm Bắc Phàm rồi dương dương đắc ý nói: "Nói cho mày biết, cái phòng giam là năm người bọn tao làm chủ, con mẹ nó, sau này phải ngoan ngoãn với bọn tao nghe chưa? Đừng có mà giở cái bộ dạng ngang bướng đó ra đây!"
"Tức chết rồng ta thôi? Nó là cái thá gì mà cũng dám đe dọa lão đại chứ, ta nhất định phải giết hắn!"
Tiểu Kim không nén được lửa giận, nhỏ giọng lầm bầm nói.
Lâm Bắc Phàm lại nhún nhún vai, truyền âm cho tiểu Kim nió: "Mấy thằng rác rưởi này, làm sao đáng để chú đi ra ngoài?"
"Cái này... Cũng đúng, hắc hắc, năng lực của bọn này cũng không phải quá mạnh, lão đại hoàn toàn có thể giải quyết được!"
Tiểu Kim nghĩ lại, mình đường đường là một con rồng, làm sao có thể động tí là ra mặt? Đây quả thật là hạ thấp thân phận của mình.
Bốn người còn lại đều nhìn Lâm Bắc Phàm, đến nháy mắt cũng không nháy đến một cái, muốn nhìn xem phản ứng của hắn.
Nào ngờ nụ cười trên mặt Lâm Bắc Phàm càng lúc càng tươi, phảng phất như một gã thợ săn nhìn thấy mấy con thú đã rơi vào bẫy của mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ coi khinh, không thèm để vào mắt rất rõ ràng.
Tên nhìn như còn khỉ kia không nhịn được ánh mắt miệt thị của đối phương như vậy, lập tức gào lên: "Mẹ kiếp, mày là cái thứ gì? Quỳ xuống cho bố mày!"
Vừa nói xong hắn liền bước hai bước về phía Lâm Bắc Phàm, hai tay thành trảo, chụp về phía lồng ngực Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm sớm biết muốn sống được trong nhà giam là không thể dễ dàng, cho nên hắn rất hy vọng có cơ hội làm chuyện giết gà dọa khỉ, làm cho bọn họ an phận một chút, nhưng ai có thể đoán được thằng nhãi nhìn như con khỉ này lại giơ đầu ra chịu báng đầu tiên? Đây thật là quá xem thực lực của mình đi? Hắn tùy tiện đưa tay ra đã đỡ được đòn tấn công của đối phương, tay trái thuận thế nhấc bổng người đối phương lên, ném ra ngoài. Thằng nhãi nhìn như con khỉ chỉ kịp kêu thảm một tiếng đã bị ném thẳng về phía tên to con.
Tên to con biến sắc, hai tay mạnh mẽ vươn ra, vội vàng đỡ lấy thằng nhãi kia, sau đó lại ném hắn lên giường. Lúc này hắn mới cười lạnh một tiếng: "Tí lực ( lực cánh tay) của tiểu huynh đệ không tệ, cũng có chút công phu. Xem ra trong phòng giam chúng ta đúng là đã xuất hiện thêm cao thủ!"
Lâm Bắc Phàm nhún nhún vai, vênh mặt, bộ dáng rất kiêu ngạo nói: "Công phu sao, cũng thường thôi, nhưng mà vẫn mạnh hơn bọn mày một chút!"
Lúc này hắn mới cúi xuống, nhặt chậu rửa mặt cùng đồ đạc của mình về, đến liếc mắt nhìn năm tên kia cũng không thèm liếc.
Tên cao to, vạm vỡ kia nhướng mày, quay về phía gầy tong teo như que củi, khẽ gật đầu ra hiệu, Tên gầy như que củi liền lặng lẽ đi tới, khẽ quát một tiếng, tung ra một cước nhanh như sấm sét, hung hăng đá vào lưng Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: "Rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi, chỉ có mỗi trò cắn trộm là nhanh!"
Hắn đến quay lại nhìn cũng không thèm, tay trái vung ra phía sau, cực kỳ chuẩn xác chụp lấy cổ chân đối phương, rồi hất sang bên cạnh. Đối phương chẳng khác nào diều đứt dây, nặng nề đâm thằng lên vách tường, phát ra một tiếng vang trầm thấp, khiến đối phương trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch không còn hột máu, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Vẻ mặt của bốn tên còn lại có thể nói là thiên biến vạn hóa, cực kỳ đẹp mắt.
Đối phường có thể ném bay thằng khỉ ( thằng nhóc nhìn như còn khỉ),cái này cũng có thể chấp nhận được, dù sao kẻ có thể vào nhà giam đều không phải là người thường, nhưng đối phương không them xoay người đã biết thằng que củi tấn công, hơn nữa còn có thể thoải mái chế phục, cái này không phải ai cũng làm được nha!
Trong đầu bọn họ như lại xuất hiện lời nhắc nhở của Lưu cảnh lúc trước: "Đây là một phạm nhân rất đặc biệt!"
Đối phương rốt cuộc là ai? Làm sao lại lợi hại như vậy? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trên trán bọn họ bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh, dùng một ánh mắt khác đánh giá người thanh niên, trẻ tuổi trước mắt naỳ.
"Con bà nói, thằng nào bị tóm, đá vào đây, đều phải khom lưng đút lót cho bố mày, chìa thuốc chìa rượu hầu hạ. Thế mà thằng nhãi này đến nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái. Cho chúng nó dạy dỗ thằng khốn đó một trận cũng tốt, để no biết điều, đừng có mà giở cái bộ dạng ngang bướng ra, hừ, dạy nó biết nhà giam là thiên hạ của ai!"
Tên Lưu cảnh kia nhịn không được thấp giọng lầm bầm một câu,
"Tên thanh niên này thoạt nhìn cũng không đơn giản đâu!"
Tên cảnh ngục râu ria xồm xoàm lại có chút đăm chiêu nói.
"Không đơn giản? Lão Ngô, tao xem mày cũng quá lo lắng đó. Không phải chỉ là một phạm nhân sao? Ở đây chính là thiên hạ của chúng ta, cho dù nó là rồng thì cũng phải co mình, cho dù nó là hổ thì cũng phải nằm xuống. Đi, chúng ta đi uống một chén, một thằng ở phòng 9457 biếu tao hai chai Tửu Phần ( thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, Sơn Tây, TQ) ủ được hai mươi năm, hương vị thật đúng là không tệ, chỉ là độ rất cao, tận 56 độ lận. Nhưng mà nếu nhấm nháp thì là hàng thượng đẳng đó!"
Lưu cảnh mặt mày đầy vẻ khinh thường, không hề để tên thanh niên kia vào trong mắt.
Tên cảnh ngục râu ria đầy mặt kia cũng không lên tiếng, mơ hồ cảm giác được chuyện này không thể đơn giản như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.