Phùng Vĩnh Quốc hiện tại đang vô cùng tức giận, hận không thể tìm được người nào để phát tiết một phen, ai ngờ vừa nghe được một tiếng xé gió vang lên, hắn ngay cả liếc mắt nhìn đối phương một cái cũng không thèm, trực tiếp mở miệng mắng lớn:" Mẹ kiếp, mày là điểu nhân ở chỗ nào tới? Dám ở trước mặt tao ra vẻ, người đâu, đánh hắn một trận cho tao, con bà nó, đây là thói đời gì? Cọp không phát uy, mày cho tào là mèo bệnh àh?" Mấy tên bảo tiêu của hắn thủ hộ tại cửa phòng bệnh cũng lên tiếng, hướng về phía phát ra âm thanh kia mà đi tới. Trương Minh Thắng đi đầu, cùng vài người khác từ bên ngoài tiến vào, cười tủm tỉm mở miệng nói:" Phùng Vĩnh Quốc, ông muốn đánh người nào? Có cần tôi đúng một chỗ ở đây cho ông đến đánh vài cái không?" Từ Chánh càng vô sỉ hơn vỗ ngực, kinh ngạc kêu lên:" Oa à à, đúng là dọa người, Phùng Vĩnh Quốc đúng là có bãn lãnh, dĩ nhiên muốn đánh chúng ta, tao...tao muốn chết." Hai mắt của hắn trừng lên, bày ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc. Trịnh Dũng cùng Triệu Phong hai người đều cố ý run lên, run giọng kêu lên:" Chúng tôi...chúng tôi muốn bị đánh." Phùng Vĩnh Quốc sắc mặt khẻ biến, tại sao lại gặp phải mấy tên này? Hắn nhìn thấy bảo tiêu của mình đang muốn hướng về phía bọn họ xông lên, vội vàng phẫn nộ quát:" Tất cả dừng tay lại cho tao? Chúng mày muốn làm gì? Đều lui lại cho tao!" Đám bảo tiêu này đều giống như hòa thượng gãi gãi đầu không hiểu gì hết, không hiểu tại sao lúc nãy ông chủ còn bảo mình ra tay với bọn họ, hiện tại lại tức giận khiển trách bọn họ? Bất quá bọn họ cũng không dám nói gì. Chỉ ngoan ngoãn lui ra ngoài. Phùng Vĩnh Quốc hiện tại tâm tình vô cùng không tốt, nhưng hắn không dám ra tay với đám người Trương Minh Thắng, dù sao thân phận của đối phương bản thân cũng không phải có thể trêu vào, nếu như gây sự với bọn họ, sợ rằng sau này trong Nam thành sẽ có hại cho bản thân. Hắn chỉ có thể đè nén nội tâm xúc động cùng bất an xuống, mạnh mẽ cười một tiếng:" Thật không ngờ lại có thể gặp mấy vị công tử ở chỗ này, thật sự đúng là làm cho người ta vui mừng cùng sợ hãi không thôi." Trương Minh Thắng không có hảo ý đi tới ngồi trước giường bệnh Phùng Vĩnh Quốc, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:" Chúng tôi vừa mới nghe nói ông chủ Phìng dường như bị tai nạn xe, chúng tôi liền vội vàng chạy tới xem một chút, dường như thương thế của ông chủ Phùng cũng không quá nghiêm trọng, nhìn ông tin thần sáng láng, cái gì..." "Oh, thần thái sáng quắc!" Triệu Phong cười ha ha gật đầu bổ sung. "Đúng, đúng là thần thái sáng quắc, hình như cũng không có phát sinh chuyện gì?" Trương Minh Thắng cố ý giơ tay phải lên, hung hăng vỗ trên người đối phương hai cái, đau đến độ làm cho Phùng Vĩnh Quốc cơ hồ muốn hét lên. "Mấy vị...mấy vị rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại tới nơi này?" Phùng Vĩnh Quốc cố chịu đau, thấp giọng nói. Tên thư ký riêng của hắn kia vốn còn muốn khuyên can bọn người Trương Minh Thắng một chút, nhưng nhìn thấy ngay cả ông chủ của mình cũng không dám đắc tội với đối phương, liền hiểu thân phận của đối phương không bình thường, cuối cùng vẫn sáng suốt bảo trì trầm mặc. Từ Chánh nghiêng đầu qua một bên, cười hắc hắc cười không ngừng:" Phùng Vĩnh Quốc, kỳ thật mục đích đến đây của chúng tôi lần này rất đơn giản, là lão đại của chúng tôi cho chúng tôi tới, tôn tử không nên thân của một người nào đó đắc tội với lão đại của chúng tôi?" "Mấy vị...lão đại của mấy vị?" Phùng Vĩnh Quốc sắc mặt khẽ biến, cảm giác được chuyện có chút không thích hợp. Bọn người Trương Minh Thắng bình thường vô cùng kiêu ngạo, không để bất luận kẻ nào vào trong mắt, chỉ biết gây chuyện khắp nơi, vậy lão đại của bọn họ là cao nhân phương nào? Làm sao có thể trán áp được mấy tên này? Phùng Vĩnh Quốc vẫn gắt gao nắm chắc hy vọng cuối cùng, run giọng kêu lên:" Tôi, Phùng Vĩnh Quốc tôi chỉ là giám đốc một công ty nhỏ, làm sao có thể nhìn thấy được lão đại của mấy vị? Các người không phải là nhận lầm người rồi chứ?" Trương Minh Thắng híp mắt lại, lầm bầm cười nói:" Nhận lầm người? Rốt cuộc có nhận lầm hay không, như vậy phải hỏi lão đại của chúng tôi một chút." "Hắn, hắn rốt cuộc là ai?" Phùng Vĩnh Quốc lo lắng quát lên. "Bác Phùng, chúng ta mới chỉ có hai ngày không gặp, ngài làm sao có thể quên tôi nhanh như vậy? Xem ra tiểu nhân vật như tôi đúng là tiểu nhân vật, một chút ấn tượng cũng không có lưu lại trong lòng ngài." Lâm Bắc Phàm rất ra vẻ khẽ ngẩng đầu lên, từ bên ngoài lửng thửng tiến vào, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạng. "Là...là mày?" Phùng Vĩnh Quốc vẻ mặt kinh ngạc kêu lên, hai mắt trừng lớn, phảng phất như chuông đồng vậy. Lâm Bắc Phàm đi tới trước giường hắn, khẽ cúi người, lắc đầu cười nói:" Thật sự đúng là không ngờ, chiều hôm trước vẫn còn khích phách hăng hái, không ai ngờ được bác Phùng dĩ nhiên lại nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ đây là cái gì mà ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tay sao? Ài! Thật sự là xin lỗi, tôi với vừa rồi đi vội quá, không có mang một chút lễ vật đến đây, hy vọng bác đừng làm như người xa lạ, bất quá thấy tinh thần của ngài vẫn tốt như vậy, có phải là rất nhanh sẽ xuất viện hay không? Xem ra người có tiền đúng là người có tiền, chỉ bị một vết thương nhỏ, liền tiến vào trong phòng bệnh cao cấp nằm, đúng là xa xỉ, một tiểu nhân vật như tôi, cho dù sinh bệnh, cũng chỉ có thể đến phòng khám thôi." Phùng Vĩnh Quốc từ khi thấy đám người Trương Minh Thắng đi vào, liềm mơ hồ cảm thấy chuyện này rất không hợp lý, hiện tại lại nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Bản thân từ lúc phát sinh tai nạn xe đến bây giờ chỉ mới 4-5h, bọn họ làm sao có thể biết tin nhanh như vậy? Chẳng lẽ là bọn chúng tìm người hạ thủ với mình? Hắn nghĩ tới đây, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên:" Là chúng mày...là chúng mày tìm người..." Trương Minh Thắng chớp chớp hai con mắt nhỏ, rất vô tội kêu lên:" Phùng Vĩnh Quốc, ông nói bậy bạ gì đó? Cơm có thể ăn bậy, rắm cũng không thể phóng loạn, cái gì mà bảo chúng tôi tìm người? Ông nói cái gì vậy?" Từ Chánh vẻ mặt cũng rất khó hiểu kêu lên:" Đúng vậy? Ông nói cái gì vậy? Tôi tại sao một chút cũng nghe không hiểu?" Phùng Vĩnh Quốc thở phì phò, ai có thể nghĩ tới những người này là một người? Bản thân ngay từ đầu đúng là đã xem thường tên Lâm Bắc Phàm này, còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên bảo an bình thường, ai biết được bản thân dĩ nhiên lại nằm trong tay bọn họ, trong lòng phẫn nộ cùng nghẹn khuất khó có thể dùng lời nói để hình dung được. Sắc mặt hắn đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:" Chúng mày...chúng mày tàn nhẫn lắm, dĩ nhiên dùng loại thủ đoạn này làm cho tao cả đời phải nằm trên dường, bất quá tao cũng nói cho chúng mày biết, tao sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy đâu, Phùng Vĩnh Quốc tao nhất định phải cho chúng may ăn đau khổ, tao nhất định phải báo thù!" Hắn nắm hai tay lại, rống lên một tiếng giận dữ, hai mắt trừng lên, bên trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ. Lâm Bắc Phàm rất dứt khoát cắt ngang lời hắn nói:" Những lời nhảm nhí này, chúng tôi không muống nghe, chúng tôi lần này tới đây tìm ông làm có chuyện cần nói, chỉ cần có thể đàm phán, chúng tôi lập tức đi!" "Chuyện gì?" Phùng Vĩnh Quốc thở hổn hển kêu lên. Lâm Bắc Phàm nói ra từng chữ một:" Buông tha cho Tô Tình Nhi, thuận tiện đưa cho chúng tôi một ngàn vạn nhân dân tệ!" Phùng Vĩnh Quốc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bản thân bị bọn họ làm cho thành bộ dáng này, bọn họ còn đến bắt chẹt mình, có phải là điên rồi hay không? Hắn vung tay lên, gào lên một tiếng xé gió nói:" Chúng máy...chúng mày nói cái gì? Bảo tao bỏ qua cho Tô Tình Nhi? Trả cho chúng mày 1000 vạn nhân dân tệ? Chúng mày...chúng mày nằm mơ!" Hắn ban đầu còn lo lắng về thân phận của những người này, nhưng đã biết bọn họ đã biến mình thành bộ dáng này, trong lòng nhất thời lửa giận bộc phát, cũng bất chấp tất cả, hận không thể đánh chết mấy tên tiểu tử đang cười đùa trước mặt này. Trương Minh Thắng không khỏi cuống quít khích lệ nói:" Không tệ, không tệ, chúng tôi ban đầu thật sự nghĩ ông sẽ đáp ứng, chúng tôi sẽ không được chơi nữa, hiện tại tốt rồi, ông không đáp ứng, chúng tôi liền có rất nhiều thứ để tiếp tục chơi!" Trịnh Dũng cũng vỗ tay cười lớn nói:" Dù sao mấy ngày nay cũng nhàm chán, tìm một ít chuyện chơi đùa cũng không sao." Phùng Vĩnh Quốc cảm giác được bên trong lời nói của bọn chúng có mùi của âm mưu, vội vàng hỏi:" Chúng mày, có ý gì?" Hắn biết ẩn ý bên trong lời bọn chúng nói khẳng định không phải chỉ đơn giản chỉ một chút như vậy, khẳng đỉnh là còn có nhất nhiều chuyện khác. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn Bọn chúng đều trừng mắt nhìn hắn, phát ra tiếng cười vô cùng vô sỉ. Lâm Bắc Phàm từ trong túi lấy ra một cái đĩa VCD, đưa cho Trịnh Dũng bên cạnh, cười nói:" Ở đây có một số thứ tốt, có lẽ bác Phủng sẽ cảm thấy hứng thú, nói không chừng bác Phùng sẽ nguyện ý xuất giá tiền cao để mua nó!" Phùng Vĩnh Quốc khẽ cau mày, không biết bọn chúng làm như vậy là có mục đích gì. Phòng bệnh của hắn thuộc phòng bệnh cao cấp, bện trong hiển nhiên cũng có TV cùng đầu DVD vân vân, cho nên Trịnh Dũng rất nhanh liền bỏ đĩa VCD vào, mà trên TV cũng rất nhanh liền xuất hiện toàn bộ hình ảnh bên trong tửu điếm. "Cha anh là tổng tài Cửu Thiên tập đoàn, anh chắc chắn sẽ nâng đỡ em!" "Cha anh là tồng tài Cửu Thiên tập đoàn, anh muốn nâng đỡ người nào, liền có thể nâng đỡ người đó!" "Em sau này là nữ nhân của anh, anh sẽ toàn lực nâng đỡ em lên!" "Đóng phim, ca hát, tất cả sẽ đều hướng về em, anh sẽ làm cho em nổi tiếng khắp đại giang nam bắc!" Đây chính là những lời nói không ngừng phát ra từ bên trong TV, rất kiêu ngạo, rất tự đại, không ai bì được, phảng phất như bản thân là thiên hạ đệ nhất vậy, kích thích lỗ tai của Phùng Vĩnh Quốc, sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng, phảng phất như say rượu vậy, hai mắt trừng lên như chuồn chuồn, nhìn chằm chằm vào nam nhân trên TV. Trên TV rất nhanh liền xuất hiện những hình ảnh thô bỉ không chịu nổi, tiếng thở dốc không ngừng cũng bao phủ cả phòng bệnh. Đám người Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào Phùng Vĩnh Quốc, trên mặt cũng toát ra nụ cười cổ quái. "Ài, tao còn tưởng rằng kỹ thuật AV của chúng ta không bằng đảo quốc, hiện tại xem lại một chút kỹ thuật của người này, thật đúng là mạnh hơn so với lũ tiểu quỷ tử nhiều!" Từ Chánh không biết sống chết xuất ra một câu. "Đúng vậy, những tư thế nào đều là kỹ thuật có độ khó cao, người bình thường đúng là không thể sử dụng được, xem ra bọn họ nhất định là tập luyện thời gian không ngắn, khẳng định là phải có một đoạn thời gian dài!" Triệu Phong cũng gật đầu cười nói. "Tao cũng thật sự muốn học tập một phen thật tốt!" Trịnh Dũng hắc hắc cười không ngừng. Những gì bên trong đích xác đều là sự thật, nhưng mà có một số được bọn họ tìm người tiến hành gia công một ít, cho nên biến thành Phùng Vĩ Kiện bằng vào thân phận công tử của Cửu Thiên tập đoàn của mình, bắt ép nữ minh tinh này lên giường, hình ảnh bên trong rõ ràng, lời nói cũng rất rõ ràng, tùy tiện tìm một người cũng có thể nhận ra nam nhân bên trong là Phùng Vĩ Kiện, nữ nhân là Ôn Mỹ Mỹ. Trên trán Phùng Vĩnh Quốc không ngừng xuất hiện mồ hôi lạnh, cái miệng không ngừng run rẩy. Nếu như chuyện này truyền đi ra ngoài, vậy danh dự của Cửu Thiên tập đoàn sẽ rớt xuống ngàn trượng, còn có thể bị các phương tiện thông tin đại chúng tiến hành đả kích, bản thân cũng không thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn làm như thế nào cũng nghĩ không ra con mình tại sao lại làm ra loại chuyện này? Phùng Vĩnh Quốc sau khi trầm ngâm một hồi lâu, lúc này mới cố nén tâm tình đang kích động, thanh âm khàn khàn, thấp giọng nói:" Chúng mày...chúng mày, quả nhiên lợi hại, tao... Phùng Vĩnh Quốc tao lần này nhận thua, tao...tao đáp ứng điều kiện của chúng mày!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]