Lâm Bắc Phàm thấy bộ dạng tức giận của Phùng Vĩ Kiện, tâm trạng tất nhiên cực kỳ vui rồi, hắn vốn cũng không phải loại tốt gì, không thể để người khác giương oai trước mặt mình, bây giờ thấy tình địch của mình tức giận như vậy, tâm trạng tất nhiên không thể tốt hơn rồi, suýt nữa rên lên, còn muốn rên rỉ vài khúc ca, điều tiết không khí nữa cơ.
Hôm nay đúng là ngày đẹp, xem ra thời tiết ngày mai chắc chắn rất đẹp, khí trời trong xanh, quang mây, trời trong, nắng ấm.
"Phùng Vĩ Kiện, bây giờ Tô gia loạn cả lên, đang làm thế nào giải quyết chuyện của ngươi và Tình Nhi, ôi, xem ra giữa tôi và Tình Nhi còn chênh lệch rất lớn, anh mới là người chồng thật sự của cô ấy. ngoài có thể chúc phúc cho hai người ra, tôi còn có thể nói gì nữa chứ? Xã hội này chính là như vậy, không tiền, không quyền, đâu có tư cách lấy vợ? Kết hôn xây dựng trên cơ sở vật chất, không tiền, lấy gì mà sống? Lấy gì để bảo vệ vợ mình? Lấy gì để nuôi dưỡng con cái? Một bảo vệ nghèo không có gì như tôi, sau này cũng chỉ có thể sống một mình thôi".
Lâm Bắc Phàm rất giả bộ tỏ ra vẻ chán chường tới cực điểm, giống như tràn đầy tuyệt vọng và thất vọng với thế giới này. Tay phải hắn nhẹ vỗ trên bả vai Phùng Vĩ Kiện, khẽ lắc lắc đầu, sau đó vượt qua đối phương, tiếp tục đi về phía trước.
Phùng Vĩ Kiện nghe thấy Lâm Bắc Phàm nói như vậy, vốn nên tung tăng như chim sẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553719/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.