Chương trước
Chương sau
Long Yên Nguyệt dùng hai tay che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, làm ra vẻ "tôi không nghe tôi không thấy và tôi không biết"
Còn Tô Tĩnh Nhi thì trợn trón mắt, nhìn nhìn hình dáng của chiếc xe, tựa hồ như đang thưởng thức hình dạng của chiếc xe cùng với người gây ra việc này, trực tiếp quên mất câu nói của đối phương là gì.
Mà người trong chiếc xe thể thao màu đỏ phía trước thấy có một chiếc xe đuổi theo mình, nhất thời nổi giận, một tên tóc dài vươn đầu ra khỏi cửa xe, nổ cho mấy phát súng về hướng chiếc xe của bọn họ. "Đoàng đoàng đoàng..." vài tiếng súng vang lên, làm cho chiếc xe của Tô Tĩnh Nhi thủng vài lổ nhỏ, còn bốc ra cả khói đen nữa.
Tô Tĩnh Nhi giận đến mặt trắng bệch, kêu lên um sùm: "Đây là chiếc xe tôi mượn, tôi nên làm thế nào đây?" Nàng nghĩ đến số tiền lương ít đến đáng thương của mình, lại nghĩ đến chiếc xe đắt tiền này, cả người đột nhiên run lên.
Chỉ sợ rằng mình làm việc liên tục cả năm cũng không đủ tiền để sửa chiếc xe này nữa? Tựa hồ tên khốn Lâm Bắc Phàm này không có đáp ứng sẽ bỏ tiền ra sửa cho mình, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng trắng.
Long Yên Nguyệt giơ tay phải lên, nắm chặt lúc sung, nổ về hướng chiếc xe màu đỏ phía trước bốn năm viên, nhưng mà đều bị đối phương né hết, chỉ có viên cuối cùng là trúng được bên mé xe, tóe lên một ít lửa.
"Mẹ nó, con ** kia tự nhiên tìm được một chiếc xe thể thao, lão tử mà cưỡng được nó, nhất định sẽ chơi nó đến chết!" Tên này giận đến nổi đổi sắc, tức giận kêu lên, sau đó quay lại nả đạn.
Long Yên Nguyệt nghe thấy câu này, giận đến run cả người, tuy rằng mình có đấu võ mồm với Lâm Bắc Phàm, nhưng mà cũng chưa từng nghe qua những lời lẽ thô tục như vậy! Nàng lập tức vươn người ra, tiếp tục nổ súng về phía trước, mà tên kia đã rút đầu vào, lái xe né đạn.
"Mau đuổi theo, đuổi theo bọn chúng!" Long Yên Nguyệt kêu ầm lên.
"Nhưng mà chiếc xe này là tôi mượn, ai... ai sẽ đền cho tôi?" Tô Tĩnh Nhi hầu như sắp khóc rồi.
"Tôi... tôi đền cho con, mau đuổi theo, nếu như để hắn chạy, cả đời này tôi sẽ không an tâm!" Long Yên Nguyệt thở hổn hển, trực tiếp nói ra những lời này.
Lâm Bắc Phàm cũng tủm tỉm cười, nhìn Tô Tĩnh Nhi nói: "Em nghe chưa? Anh nói rồi mà, có quyền có tiền nó khác lắm, đừng nói là sửa chữa, mua cho em một chiếc xe khác cũng được, người ta đâu có thiếu tiền đâu!"
"Anh ít nói nhảm đi, để bọn chúng chạy thoát, tôi sẽ giam anh vào tù!" Long Yên Nguyệt bây giờ càng lúc càng bạo lực, hung hăng ký cái cốc lên đầu của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm ôm đầu, ủy khuất nói: "Hèn chi không ai thèm cô, làm cái gì cũng bạo lực cả!"
"Không cần anh quan tâm!" Long Yên Nguyệt đắc ý cười nói.
"Khẳng định là trên giường cũng rất bạo lực!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng thì thầm.
"Anh nói cái gì?" Lổ tai của Long Yên Nguyệt rất thính, lập tức trừng to mắt, căm tức nhìn đối phương.
"À à, vừa rồi tôi nói cô rất ngoan ngoãn hiền lành ôn nhu khả ái, xinh đẹp động lòng người, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, chuột thấy cũng thoải mái!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười nói, nếu như để cho đối phương nghe được câu nói kia, sợ rằng nàng sẽ headshot mình ngay.
"Tôi nghe thấy rồi, anh đừng lừa gặt tôi!" Long Yên Nguyệt tức giận kêu lên.
"Vậy vừa rồi tôi nói cái gì?" Lâm Bắc Phàm vô tội nói.
"Anh nói..." Tuy rằng Long Yên Nguyệt rất bạo lực, mỗi ngày chỉ biết cãi nhau, nhưng mà loại chuyện này làm sao mà nói ra được? Nàng chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn đối phương, hy vọng đối phương thừa nhận sai lầm, đáng tiếc là Lâm Bắc Phàm làm ra vẻ "ai quen biết gì đâu", híp mắt lại, làm ra vẻ đang ngủ.
Tốc độ lái xe của Tô Tĩnh Nhi cũng tăng lên khi có được câu nói của Long Yên Nguyệt, nhanh chóng phóng xe lao về phía trước, dù sao thì cũng có người đền rồi, mình còn phải khách khí làm gì? Tâm tình buồn phiền của nàng ta nhanh chóng biến mất, trở nên rất hài lòng và vui sướng.
Có thể cùng cảnh sát đuổi bắt tội phạm, chẳng phải là một chuyện hiếm có sao?
Tô Tĩnh Nhi ngay lúc đầu có chút sợ, nhưng mà bây giờ có cảnh sát bên cạnh, còn phải sợ sao? Nàng ta thấy sắp đuổi kịp chiếc xe màu đỏ rồi, vui vẻ kêu lên: "Long cục trưởng, nhanh, nhanh nổ súng, tôi sắp đuổi kịp họ rồi!" Nàng cảm thấy vô cùng kích thích, máu nóng chạy ầm ầm trong người, khiến cho nàng ta nói mà cứ như rên vậy, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ lên, nhìn giống như là một quả táo chín vậy.
Long Yên Nguyệt không nói nhiều, rút súng ra bắn liên tục về chiếc xe màu đỏ, nhưng mà đáng tiếc là đối phương nhìn thấy bị đuổi kịp, nên nhanh chóng tránh đạn. ( Em thề là con nhỏ này có hack bất tử đạn, mẹ nó, súng lục mà cứ bắn liên tục mãi)
"Ghê tởm, sao bọn chúng lại lái xe tốt như vậy?" Long Yên Nguyệt tức đến nổi muốn hộc máu.
"Tựa hồ thuật bắn súng của cô không được tốt cho lắm" Lâm Bắc Phàm cũng bó tay với cô nàng này rồi, ngay cả cái cớ này mà cũng nói ra được, nàng ta thân là phó cục trưởng, mà thuật bắn súng tự nhiên lại tệ như vậy, không biết bình thường nàng ta làm gì?
"Tôi.... thuật bắn súng của tôi không được tốt? Tôi tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, mà thuật bắn súng của tôi rất tệ?' Sắc mặt của Long Yên Nguyệt đỏ lên, có chút xấu hổ không nhịn được, mà quả thật là thuật bắn súng của nàng ta không được tốt lắm, nhưng mà tại sao lại để cho tên sắc lang này nhìn ra chứ? Cho nên mới đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "rất tệ", kèm theo một chút sát ý bên trong.
"Haha, không phải là rất tệ, mà là quá tệ, như vậy mà cũng được sao? Nhanh, nhanh nổ súng đi, đừng để bọn họ chạy, haizzz, không hiểu tại sao cô lại ngu như vậy? Bắn nãy giờ cũng không trúng một viên!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Có bản lĩnh thì anh bắn đi, để tôi xem thuật bắn súng của anh lợi hại thế nào!" Long Yên Nguyệt bị chọc giận, trực tiếp ném súng trong tay cho Lâm Bắc Phàm, mặc dù thuật bắn súng của mình rất tệ, nhưng cũng không nên nói trực tiếp ra như vậy chứ? Chẳng lẽ không coi cảnh sát ra gì?
"A, tôi bắn?" Lâm Bắc Phàm luống cuống đỡ lấy cây súng, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, không phải là anh nói thuật bắn súng của tôi quá tệ sao? Tôi đây muốn nhìn thấy thuật bắn súng của anh rốt cục ra sao!" Long Yên Nguyệt bực bội kêu lên, nếu như không phải đang chấp hành nhiệm vụ thì mình nhất định phải cho hắn biết Hoa nhi vì sao lại hồng. (Thì bị đập cho hồng chứ sao =)))
"Khụ khụ, cây súng nhỏ của con hình như không được mạnh cho lắm? Trong khoảng thời gian này tôi có chơi CS, hình như cây súng này là B11 ( cách gọi tắt của mua súng, mà tên của cây này thật ra là Glock),là cái loại cùi bắp nhất trong các loại súng cùi bắp, súng như vậy làm sao mà giết người? Sợ rằng ngay cả chim cũng không bắn chết nổi, sao không mang theo AK, như vậy mới đã chứ?" Lâm Bắc Phàm cầm cây súng quơ qua quơ lại, cẩn thận đánh giá.
Đầu của cô nàng này khẳng định là bị đập vào đâu rồi, ngay cả súng của mình mà cũng ném cho người khác, lẽ nào không sợ mình không trả cho nàng? Có lẽ mình nên lợi dụng cây súng này làm ra một số chuyện, ví dụ như dùng để khống chế nàng, hoặc là chơi trò đồng phục mê hoặc nhĩ?
Long Yên Nguyệt tức đến nổ đom đóm, muốn nhào lại bóp cổ đối phương, bực bội nói: "Chúng tôi là cảnh sát, chứ không phải là tổ chức khủng bố, hơn nữa ở đây chỉ là một thành phố bình thường, làm gì mà có vũ khí tốt? Tôi thấy anh chơi game riết rồi não cũng bị nhũn theo luôn, những cái như vậy mà cũng nói được!" Nàng ta vất vả lắm mới có cơ hội "đâm" lại đối phương, đương nhiên là không bỏ qua rồi, trên mặt lộ ra một vẻ đắc ý chưa từng có.
Lâm Bắc Phàm xoay xoay cây súng, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Tuy rằng cây súng này rất cùi bắp, nhưng mà tôi tin tưởng vào trình độ của mình!"
"Anh? Tởm quá!" Long Yên Nguyệt tiếp tục xỉ nhục.
Tên khốn này chưa từng sờ qua súng thiệt, lẽ nào lại có trình độ? Chỉ sợ hắn không biết cả cách nổ súng nữa là.
Lâm Bắc Phàm vươn đầu ra khỏi cửa sổ rất là phong cách, sau đó giơ súng lên. "Đoàng" một tiếng, bắn một viên đạn ra, hướng về lốp xe của chiếc xe màu đỏ.
"Bành!" Cái lốp xe phía sau của chiếc xe nhất thời bị nổ tung ra, chiếc xe giống như là bị tông mạnh vậy, trực tiếp lảo đảo vào bên trong lề, chạm cái rầm vào lề đường.
Tình huống đã thay đổi.
Long Yên Nguyệt trừng to mắt ra, lắp bắp nói: "Anh... anh làm thế nào? Cái này... cái này khó tin quá!"
Chiếc xe thể thao màu đỏ kia chạy rất nhanh, vả lại kỹ thuật lái xe của người lái cũng không tồi, ngay cả Long Yên Nguyệt là một cảnh sát mà cũng không thể bắn trúng được chiếc xe, chứ đừng nói là lốp xe, nhưng mà Lâm Bắc Phàm chỉ cần nổ súng một lần là đã bắn thủng lốp xe của đối phương, ngoại trừ dùng hai chữ "thần súng" ra để hình dung thì hình như là không còn từ khác.
Lâm Bắc Phàm sờ sờ cằm, tỏ vẻ rất phong cách, đắc ý cười nói: "Cái này thì tính là gì? Nếu như cô đưa cho tôi một khẩu AK, trực tiếp cho nổ tung chiếc xe cũng được, cho bọn chúng biết thế nào mới là phong cách!"
Long Yên Nguyệt trực tiếp giật lại khẩu súng trong tay hắn, mở cửa xe, trực tiếp lao ra ngoài, giơ súng lên nói: "Không được cử đ6ọng!"
"Ê, cho mượn khẩu súng thêm chút nữa coi!" Lâm Bắc Phàm vội kêu lên.
"Ầm ầm ầm...." Chiếc xe tông mạnh vào trong lề đường, cả đầu xe nổ tung lên, bốc lên một cột khói đen thật cao, xem ra thằng lái xe này không chết cũng thành bê thui.
"Đoàng đoàng đoàng...." Hai thằng ngồi ghế sau vất vả chui ra khỏi xe, và nổ súng liên tục về hướng Long Yên Nguyệt.
Long Yên Nguyệt lộn một vòng, nằm sấp xuống đất, cũng tiến hành nổ súng bắn trả, hai bên cứ bắn xé nhau kịch liệt, đáng tiếc là bên Long Yên Nguyệt chỉ có một người, cho nên chỉ sau một lát là rơi vào thế hạ phong, bị đì không lớn nổi, tính huống vô cùng nguy hiểm. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Lâm Bắc Phàm mở cửa xe, thân thể hơi lui về một chút, bắn mạnh ra từ trong xe, tay phải nhẹ nhàng vung lên, ném ra một con dao gọt trái cây, hướng về cổ tay của một tên.
"A...."
Tên kia kêu lên thảm thiết, máu tươi nhất thời phun ra từ tay hắn, còn súng thì đã bị rơi xuống đất.
Tên còn lại thấy thế, sắc mặt thay đổi, nổ súng về hướng Lâm Bắc Phàm.
"Má ơi, con không phải là siêu nhân, con cũng sợ chết vậy!" Lâm Bắc Phàm kêu lên một tiếng, thuận thế lăn một vòng dưới đất, tránh đạn bay tới, sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cái con mẹ nó, cũng không biết là Tiểu Kim có bảo vệ được vết thương do đạn gây ra không, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải là mình sẽ ngủm sao?
Tiểu Kim cũng vô cùng khẩn trương, dùng truyền âm nói: "Lão đại, lần trước tôi chỉ giúp anh đỡ được một viên đạn, lần này pháp lực của tôi có tăng lên một chút, nhưng cũng chỉ đỡ được hai viên mà thôi, cho nên anh đừng có làm ra chuyện gì tự sát nhé"
Lâm Bắc Phàm chửi bới vài câu, sau đó lăn đến chổ Long Yên Nguyệt, đoạt lấy súng trong tay nàng, tức giận nói: "Thuật bắn súng của cô như *** mắc mưa vậy, đừng có làm tốn đạn nữa, để cho thần súng giải quyết là được!"
Long Yên Nguyệt tức đến muốn nổi đấm cho hắn vài cái, thần súng? Khoác lác quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.