Từ Khánh rất lớn lối, không ai bì nổi.
Vừa rồi mình đi ra ngoài tìm hơn bốn mươi tên hảo thủ dám đánh dám giết, chẳng lẽ đánh không lại tiểu tử này sao? Hơn nữa mình còn lấy một cái cớ với cha, miễn cưỡng lấy thêm một ngàn vạn nhân dân tệ, muốn tới đây làm một đả kích thật lớn, để cho thằng nhóc không để mình vào mắt biết lợi hại của mình.
Trong mắt của hắn, Lâm Bắc Phàm đã trở thành tội đồ, thứ nhất, bên người hắn có đứa con gái xinh đẹp như vậy, lại không cấp cho mình quả thực không để mình vào mắt, đáng đánh, thứ hai, hắn đánh mình trước mặt nhiều người như vậy, làm cho mình mất mặt, ngay cả đứa con gái kia cũng xem thường mình, càng đáng đánh, thứ ba, hắn căn bản chi là một thằng bình thường, lại không có tiền, không có quyền, vậy mà lại có đứa bạn gái xinh đẹp như vậy, tội này càng không thể tha thứ.
Nếu như hắn biết vừa rồi Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi có một màn nút lưỡi trong đại sảnh trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ rằng hắn đã như kẻ điên xông tới, đánh tơi bời Lâm Bắc Phàm rồi nói sau.
Lâm Bắc Phàm chớp chớp mắt, nhìn đám người bọn họ, sau đó chỉ chỉ vào mũi của mình, nói: "Mày có lầm lẫn không? Kêu bọn họ nhiều người như vậy đánh một mình tao? Có phải là có chút giống…."
"Giống cái gì? Có phải giống lấy nhiều khi ít không? Lão tử tao chính là muốn lấy nhiều khi ít đó, mày làm gì được tao?" Từ Khánh tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553690/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.