Lâm Bắc Phàm quả thực vô tội, rất oan ức.
Bản thân mình chẳng qua là tùy tiện vận động tay chân một hai cái thôi, như thế nào lại đụng vào người nhà mình chứ? Có một câu nói không sai, nước lũ ngập miếu Long Vương, người trong nhà không biết người một nhà, con bà nó thật có đạo lý.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng mấy thằng ranh giọng nói vùng khác này chỉ là tự bản thân đi lung tung gây chuyện, không có quan hệ với mấy nhân vật lợi hại của Nam Thành, ai mà biết được bọn chúng không ngờ lại biết Đường Phong và Trương Minh Thắng.
Hai người Đường Phong và Trương Minh Thắng đảo cặp mắt trắng dã, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mấy tên thanh niên bất lương đám người Tôn Huy mới vừa rồi sợ hãi quá, đầu óc bị choáng váng cho nên không có nghe được câu nói của hai người Đường Phong và Trương Minh Thắng, mà là nhìn thấy hai người bọn họ đã đến, trái tim đang buộc chặt rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng ra một ít.
Trong mắt bọn chúng, Đường Phong và Trương Minh Thắng chính là trời của Nam Thành, chính là đất của Nam Thành, không ai có thể lợi hại hơn hai người bọn họ. Lá gan của bọn chúng trong nháy mắt lại bành trướng lên, đều rất càn rỡ, vênh váo nói:
- Hai vị đại ca, người này rất kiêu ngạo, có chút thủ đoạn, chúng tôi nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của hắn, không bằng chúng ta triệu tập thêm bốn năm trăm người, dùng chiến thuật biển người đối phó với hắn, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553676/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.