Trương Kế Bằng mở to mắt. Mặc dù gã cảm giác được Lâm Bắc Phàm rất trâu bò, nhưng gã không thể ngờ được một người lại trâu bò tới mức này. Đặc biệt là một xẻng cuối cùng khi hắn bay lên trời đúng là con mẹ nó trâu bò. Tên khốn quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Minh Thắng.
- Khả năng của đại ca rất nhiều. Mày cứ từ từ mà chờ xem. Trương Minh Thắng cảm giác được quan hệ của mình với đại ca tốt hơn Trương Kế Bằng rất nhiều liền kiêu ngạo nhìn Trương Kế Bằng, nói một cách đắc ý:
- Thằng ngu! Trên thế giới này đã từng có Đao Thần, Kiếm Thần, chẳng lẽ không có Xẻng thần hay sao?
Trương Kế Bằng nuốt nước bọt, thì thầm:
- Ý của anh, đại ca là xẻng thần?
Trương Minh Thắng cười cười chế giễu, liếc nhìn Trương Kế Bằng một cách bỉ ổi, ý như muốn nói mày đúng là có mắt như mù. Sau khi tỏ vẻ khinh bỉ Trương Kế Bằng một lúc, Trương Minh Thắng lại tiếp tục chú ý xem biểu hiện của đại ca, chẳng thèm quan tâm tới Trương Kế Bằng nữa.
Trương Kế Bằng cũng là thằng dễ dạy nên nét mặt bừng tỉnh. Thấy hai con mắt ti hí của tên mập thản nhiên, Trương Kế Bằng cũng thả lỏng một chút. Hắn vỗ vỗ hai chân tê dại, nghiêm trang nhìn bóng lưng Lâm Bắc Phàm, chờ mong biểu hiện tiếp theo.
Lâm Bắc Phàm vừa mới bay lên, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đập xuống một xẻng, đánh bay gã đặc nhiệm tới bảy, tám thước. Nếu không phải do Lâm Bắc Phàm suy nghĩ chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553632/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.