Liêu Thiên Cửu chọn vị trí không tồi, khoảng cách tới cửa thoát an toàn rất gần hơn nữa lại còn nằm ở trong góc, là một cái vị trí vừa dễ dàng phòng thủ vừa dễ dàng chạy trốn. Không có biện pháp, đi ra giang hồ vĩnh viễn là càng lăn lộn lá gan càng nhỏ! Lúc mới bắt đầu chỉ là một tên lỗ mãng cái gì cũng không có, một lòng một dạ muốn lên cấp, dùng từ to gan lớn mật để hình dung cũng không quá đáng. Nhưng theo số lần vào sinh ra tử tăng lên, gia nghiệp lớn dần lên, trên có già dưới có trẻ thì lại không cam lòng mà chết đi như vậy! Lâm Bắc Phàm liếc nhìn bốn tên vệ sĩ nam ngồi bên cạnh Liêu Thiên Cửu, có chút mất hứng nói: - Cửu ca, lần này em tới tìm anh là có chuyện rất trọng yếu muốn bàn với với anh, em tin tưởng vào nhân phẩm của Cửu ca nhưng những người khác, thực xin lỗi hiện tại em còn không tin được. - Lâm lão đệ, chú nói mấy lời này có phải là đang chửi nhân phẩm của ca ca ta không! Trong cái nhìn của Liêu Thiên Cửu, Lâm Bắc Phàm có thể được Đường Thiết Sơn gọi một tiếng Lâm lão đệ, vậy Lâm Bắc Phàm này tuyệt đối có tư cách xưng huynh gọi đệ với mình. Cho nên hắn cũng gọi Lâm Bắc Phàm là lão đệ, mang theo vẻ xin lỗi hắn nhìn về phía Lâm Bắc Phàm mỉm cười, tiếp tục nói: - Đi ra giang hồ sớm hay muộn gì cũng xong đời, ca ca ta cũng không hi vọng ngày đó đến quá nhanh đâu! Mang theo vài vị huynh đệ ở bên cạnh, cũng không phải là nhằm vào chú, thuần túy là tăng thêm can đảm cho mình mà thôi. - Nếu đã như vậy cửu ca có thể tìm chỗ nào đó đáng tin hơn hay không? Em muốn nói chuyện một mình với cửu ca. Liêu Thiên Cửu sững người rồi cười lớn nói: - Dựa vào phần hào tình, phần đảm lược này của Lâm lão đệ cũng đủ làm cho ca ca ta xấu hổ rồi! Liêu Thiên Cửu phất tay, liếc mắt nhìn tên vệ sĩ nam bên cạnh. - Không nghe được lời nói của lão đệ ta sao? Hai anh em ta muốn nói chuyện riêng một lát. Bốn kẻ này nghi thần nghi quỷ liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái rồi đứng dậy đi ra vị trí xa hơn chỗ này một chút. Trương Minh Thắng do dự một hồi sau đó vẻ mặt tựa như không muốn hướng Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái, cũng tìm lấy một vị trí ở hàng khác, chắc là muốn đợi Lâm Bắc Phàm nói chuyện xong. - Lâm lão đệ, không biết lần này chú tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì? Liêu Thiên Cửu đưa qua một điếu thuốc lá mỉm cười hỏi một câu. Gần đây Hồ Điệp bang và bản thân xung đột không ngừng, mà Lâm Bắc Phàm lại đi ra từ Hồ Điệp bang, cho nên Liêu Thiên Cửu cho rằng Lâm Bắc Phàm tìm mình khẳng định là vì ra mặt cho Hồ Điệp bang rồi. Hừm, đừng nói là Lâm Bắc Phàm, cho dù là mặt mũi của Đường Thiết Sơn thì ông mày cũng sẽ không cấp! Ông mày đã nhượng cho một nửa giang sơn của hắc đạo Nam Thành, điều này gần như đã muốn lấy đi hơn nửa cái mạng nhỏ của ông mày! Hiện tại ý tứ của Hồ Điệp bang xem ra là muốn giẫm chết hoàn toàn ông mày, thật quá đáng quá rồi! - Con người ta sống trên đời, sinh ra làm thân nam tử, không cầu trường tồn cùng trời đất nhưng cầu không thẹn với lương tâm! Lâm Bắc Phàm châm điếu thuốc lá rít mạnh một hơi, thản nhiên nói: - Kỳ thực, hầu như không một ai hi vọng bản thân bình bình thường thường suốt cả cuộc đời, những kẻ tự cam chịu bình thường, hoặc là mất đi đôi cánh để tự do bay lượn, hoặc là mất đi lòng tin đọ sức với trời cao. "Con chim lợn này đang nói chuyện nhân sinh với mình sao? Hay là đang giả vờ giả vịt với mình? Một nửa giang sơn trong tay ông mày ở giới hắc đạo Nam Thành đều là mày chuẩn bị cho Hồ Điệp bang, nếu có thể, tao thật muốn đem con chim lợn nhà mày chém ngàn vạn đao!" Liêu Thiên Cửu thầm oán trong lòng, giả bộ như mê hoặc không hiểu nói: - Lâm lão đệ, ca ca là kẻ thô lỗ, chú em nói mấy lời này là có ý gì đây? - Ý của em chính là, em không cam lòng làm người bình thường, lại càng không cam tâm cả đời tầm thường vô vị. Liêu Thiên Cửu hoảng sợ, lập tức sắc mặt âm trầm, nói: - Lâm lão đệ, nói một câu khó nghe, nếu như không phải bởi vì chú, Địa Chủ hắn sẽ không chết, địa vị của Liêu Thiên Cửu anh ở hắc đạo Nam Thành cũng không ai có thể lay động! Nể tình Đường tiên sinh, anh đã buông bỏ đi nửa giang sơn hắc đạo Nam Thành, chẳng lẽ Lâm lão đệ muốn bức Liêu Thiên Cửu anh đến chỗ chết mới thôi? - Đương nhiên em không có ý tứ này. Lâm Bắc Phàm nhún vai, cười xin lỗi, nói: - Cửu ca, hôm nay đến tìm anh, em đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải nói ra những lời chân thật trong lòng! Hồ Điệp bang quả thực là được em lôi kéo đi ra, em quả thực là có dã tâm nuốt chửng Cửu ca, đương nhiên, em không nói em nhất định có thể nuốt chửng cửu ca, em chỉ đang nói thật lòng mà thôi. Lời nói hoành tráng ầm ầm như vậy cũng có thể nói ra, xem ra quả thật là Lâm Bắc Phàm nói ra những lời thật trong lòng! Liêu Thiên Cửu hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời. Hắn biết nhiều lời nhất định mắc sai lầm, không bằng trước tiên cứ im lặng không mở miệng, để xem Lâm Bắc Phàm tên chim lợn này rốt cuộc là có mưu đồ gì. - Ở Nam Thành này có ai mà không biết đại danh của cửu ca, ai cũng biết cửu ca là người đáng tin cậy nhất trong hắc đạo Nam Thành! Nhưng nếu nói đến lão đại của Nam Thành, chỉ sợ cũng chỉ Đường Thiết Sơn làm mới được! Bất luận kết quả tranh đấu cuối cùng giữa Hồ Điệp bang và cửu ca như thế nào đi nữa, nhưng Nam Thành vẫn do Đường Thiết Sơn làm lão đại. Không có biện pháp, thực lực của Đường Thiết Sơn thật sự quá mức hùng hậu.Trước đây em không có biện pháp nhưng hiện tại cơ hội đến rồi, không thể không khiến em động tâm. Em cảm thấy Nam Thành lão đại cũng nên đổi chủ, Đường Thiết Sơn trước hết phải xuống ngựa. Liêu Thiên Cửu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, "Tên Lâm Bắc Phàm này là một kẻ điên. Đường Thiết Sơn là ai chứ? Hắn dám đánh chủ ý lên đầu Đường Thiết Sơn? Không đúng! Chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm đến đây để lôi kéo mình, chuẩn bị tìm cơ hội để cho Đường Thiết Sơn trực tiếp đóng đinh mình?" Nghĩ đến đây Liêu Thiên Cửu hít sâu một hơi khí lạnh, hai tay nắm thành quyền đứng sang một bên tùy ý vái một cái, không nóng không lạnh nói: - Liêu Thiên Cửu anh có xấu xa hơn nữa, vẫn là kẻ biết điều. Đường tiên sinh là lão đại Nam Thành, anh không có lấy nửa điểm không phục, Đường tiên sinh có thực lực này! Còn như Lâm lão đệ nói tìm được cơ hội gì gì đó, nếu như là cơ hội nhằm vào Đường tiên sinh, như vậy thật xin lỗi, cứ cho là Liêu Thiên Cửu anh vô năng, anh không có cái lá gan này. "Sớm biết tên hồ ly nhà ngươi sẽ như vậy mà!" Lâm Bắc Phàm một điểm cũng không vội, chỉ nghiêng người dựa vào ghế sô pha, cười nói: - Đường Thiết Sơn ngay trước mặt anh giết chết Địa Chủ, việc này chắc rằng Cửu ca còn nhớ rất rõ đi? Nếu ngày đó Cửu ca dám càn rỡ, tin rằng kết cục của Cửu ca chẳng khác gì Địa Chủ. Thương cho Cửu ca còn xem Đường Thiết Sơn là người, nhưng trong mắt Đường Thiết Sơn, Cửu ca chỉ là một con kiến mà thôi! - Hừm! Vết đao chém trên mặt Liêu Thiên Cửu bắt đầu sung huyết đỏ au. - Lần này có cơ hội đánh gục Đường Thiết Sơn, Cửu ca thật sự không muốn nắm lấy nó sao? Đừng cho là em lừa gạt Cửu ca, kỳ thật chỉ bằng những lời em vừa mới nói ra cũng đã đủ chết trăm lần trước mặt Đường Thiết Sơn rồi! Ngoài ra, nói một câu khó nghe chứ, nếu như em thật muốn đối phó với Cửu Ca, em hoàn toàn có thể để Đường Thiết Sơn hỗ trợ. - Không thấy sao! Liêu Thiên Cửu quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm trầm giọng nói: nguồn TruyenFull.vn - Mặc dù Liêu Thiên Cửu anh không phải là đối thủ của Đường tiên sinh, nhưng nếu Đường tiên sinh bức anh đến bước đường cùng, nói thế nào anh cũng phải mượn đi một cánh tay của hắn. "Bốp bốp bôp..." Lâm Bắc Phàm vừa vỗ tay vừa cười nói: - Xem xem, đây mới là khí phách Cửu ca nên có! Liêu Thiên Cửu quay đầu đi không nói gì, trên thực tế hắn đã có chút động tâm. Nếu như Đường Thiết Sơn xuống đài vậy lão đại Nam Thành chính là Liêu Thiên Cửu hắn, có cơ hội làm lão đại ai lại nguyện ý làm lão nhị chứ!? Lâm Bắc Phàm rít một hơi thuốc, nghiêm mặt nói: - Mặc dù em và Cửu ca tiếp xúc không nhiều, nhưng Cửu ca hẳn phải biết, emsẽ không ra tay nếu không có nắm chắc! Sở dĩ nói em tìm được cơ hội làm cho Đường Thiết Sơn xuống đài, em khẳng định là có cơ sở có chỗ dựa chắc chắn. - Thật sao? Liêu Thiên Cửu cười lạnh, bộ dạng khinh thường, trên thực tế trong lòng lại điên cuồng gào thét:"Thằng chó đẻ nói mau, con mẹ mày mau nói đi! Nói rõ ràng sự tình đi, tao nghiên cứu xem có thể thật sự khiến cho lão hồ ly Đường Thiết Sơn kia xuống đài hay không!!!" - Còn một tuần nữa là đến ngày diễn ra Đại Hội Thần Bài lần thứ ba mươi sáu, việc lớn như vậy chắc hẳn Cửu ca cũng có nghe qua. Mà vừa khéo em ở phương diện đánh bài cũng có chút ít trình độ nhất định, đây cũng là nguyên nhân mà Đường Thiết Sơn giúp em đối phó với anh. Lâm bắc Phàm ho khan một cái, nói: - Em tự giới thiệu một chút, bề ngoài em là bảo an của Hoàng Kim Hải Ngạn, trên thực tế là làm ăn trong sòng bạc Kim Ngọc Thiên Đường. "Tin tức, đều là tin tức đây! Khó trách tên Lâm Bắc Phàm nhân mô cẩu dạng này có thể lăn lộn được, thì ra là một tên thiên vương!?" Liêu Thiên Cửu mặc dù không nói gì nhưng huyết áp đang tăng tốc đến độ bão táp rồi!!! - Em nắm chắc một trăm phần trăm thu được quán quân của Đại Hội Thần Bài lần thứ ba mươi sáu này. Nhưng bởi vì em chưa từng tham gia Đại Hội Thần Bài cho nên em chỉ là người mới còn non nớt. Lâm Bắc Phàm xoa xoa cằm, cười tủm tỉm nhìn Liêu Thiên Cửu, thoải mái nói: - Đây là một cơ hội tốt, Đường Thiết Sơn chắc chắn sẽ ở bên ngoài sòng bạc làm nhà cái đặt em đoạt giải quán quân, là một bồi một. Liêu Thiên Cửu cũng là một nhân vật lớn! Mặc dù chưa từng tham gia Đại Hội Thần Bài thế giới nhưng hắn đã được nghe nói qua. gã này rốt cuộc mất kiên nhẫn, hừ hừ nói: - Khó trách Đường Thiết Sơn không thiếu tiền, đây không phải là hắn hung hăng vơ một món lớn sao? - Lão ta hứa hẹn, tất cả tiền kiếm được sẽ chia cho em một nửa. Lâm Bắc Phàm bắt chéo chân ngồi thản nhiên nói: - Cửu ca, thử nghĩ mà xem, mở nhà cái Đường Thiết Sơn phải xuất ra toàn bộ gia sản, vào thời điểm này, đương nhiên hắn phải vô cùng chú ý đến tâm tình của em, bởi vì em mới là chỗ dựa cho hắn thắng cược! Nếu vào lúc đó, nếu em nói... em thấy Cửu ca anh rất không thuận mắt, anh đoán xem Đường Thiết Sơn sẽ làm gì? Liêu Thiên Cửu không nói gì, tên chim lợn này sắc mặt trắng bạch, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tất cả đều được Lâm Bắc Phàm thu vào trong mắt, giọng điệu lại chuyển, hắn trầm giọng nói: - Cửu ca, không nên dối mình dối người, ở trước mặt Đường Thiết Sơn, anh không có lực chống đỡ! Không xử lý Đường Thiết Sơn, anh vĩnh viễn chỉ có thể là con kiến, nhiều nhất cũng chỉ là phong cảnh mặt ngoài mà thôi! Bất kể vào lúc nào, chỉ cần một câu nói của Đường Thiết Sơn, những ngày tốt đẹp của anh cũng theo đó mà chấm dứt. Lời này của Lâm Bắc Phàm như búa tạ từng búa từng búa đập vào tâm linh của Liêu Thiên Cửu vốn đã chịu đủ sự tàn phá của Đường Thiết Sơn. Liêu Thiên Cửu há miệng thở dốc, thật lâu sau dường như hạ quyết tâm gì đó, quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm nghiến răng nói: - Vậy, cơ hội mà Lâm lão đệ vừa mới nói... Ý tứ của Lâm lão đệ là...? - Ý tứ của em rất đơn giản, vào thời điểm mấu chốt của Đại Hội Thần Bài, em thua! Khiến cho Đường Thiết Sơn đền táng gia bại sản! Lâm Bắc Phàm nhếch mép, như cười như không nhìn Liêu Thiên Cửu, giọng điệu bình bĩnh khiến người ta giận sôi: - Chỉ cần Đường Thiết Sơn ngã xuống, Nam Thành hoặc là của Cửu ca anh hoặc là của Lâm Bắc Phàm em. Nhưng trước khi Đường Thiết Sơn ngã xuống, chúng ta kẻ nào cũng chỉ là một con kiến mà thôi! Lợi hại! Liêu Thiên Cửu vừa kích động vừa sợ hãi, toàn thân không khỏi phát run. Xem ra tên Lâm Bắc Phàm này tính liều mạng đây, nếu hắn nói là sự thật, Đường Thiết Sơn thật sẽ bị Lâm Bắc Phàm chơi chết, con mẹ nó thật là làm cho người ta kích động mà! Đợi sau khi Đường Thiết Sơn xuống đài, bằng vào thực lực của bản thân, muốn dọn dẹp Lâm Bắc Phàm Hồ Điệp bang còn không phải là một bữa ăn sáng sao? Uhm, đến lúc đó lưu lại Lâm Bắc Phàm cho mình dùng hay là giết chết? Lưu lại chỉ sợ cũng là một cái tai họa mà giết thì lại đáng tiếc...Quên đi quên đi, giết đi vẫn là tốt nhất, loại người này quá mức âm hiểm, lưu lại dùng lại không yên tâm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]