Thật ra mệnh lệnh của lãnh đạo huyện khi truyền xuống làm muốn gặp Lâm Bắc Phàm, cán bộ trong thị trấn cũng chả thèm để ý tới Lâm Bắc Phàm. Người này chẳng qua chỉ là một cô nhi trong một cái thôn ở góc rừng heo hút, sống nương tựa với ông nội hắn mà thôi, có gì mà ghê gớm.
Đường đường là một bí thư huyện ủy, làm sao có thể đùa giỡn như vậy! Thấy Lâm Bắc Phàm không coi ai ra gì, sắc mặt bí thư Thường trở nên hổ thẹn, ho khan một tiếng rồi nói:
- Lâm Bắc Phàm đúng không? Anh đúng là hay nói đùa, được rồi được rồi, mau lên đường thôi!
- Ai nói đùa với nhà ông hả?
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Lâm Phú Quý, sau đó đi về phía chiếc máy kéo, leo lên xe xong liền nghiêm trang nói.
- Có đi thì tôi sẽ đi bằng máy kéo của chú Phú Quý.
Thằng nhãi này, trong nhà cũng chẳng có nhân vật lớn, tuyệt đối không có khả năng quen biết Đường Thiết Sơn. Hơn nữa người nói muốn gặp Lâm Bắc Phàm cũng không phải là Đường Thiết Sơn mà là một người hầu của hắn. Chuyện này giải thích quá dễ rồi. Đường Thiết Sơn thích phong cảnh Lâm Gia Thôn, muốn tới khảo sát tài nguyên du lịch, mà tay chân của hắn lại có người biết Lâm Bắc Phàm, thế nên mới nhắc tới chuyện muốn gặp người này. Chuyện to tát thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là muốn để cho Lâm Bắc Phàm là người quen biết tới dẫn đường mà thôi.
Suy nghĩ trước sau rồi, bí thư Thường hừ lạnh một tiếng, vốn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553568/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.