Ngồi xe bus thì cần phải mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng ngồi xe Yage của Liễu Vi thì chỉ mất hơn hai tiếng một chút đã đi vào đường mòn vào trong thôn. Lâm Bắc Phàm không kìm nổi thầm tán thưởng trong lòng. Xem ra đưa Liễu Vi về cùng không phải mệt mỏi. Ngồi xe riêng với xe bus có khác nhau rất lớn đó.
Chỉ có điều, sau khi Liễu Vi nhìn thấy đường rẽ vào thì thầm hít vào một hơi. Cô dừng xe lại, quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, lo lắng nói:
- Đến Lâm Gia Thôn sao lại có đường nhỏ thế này? Tôi nhớ là các bản tin đều nói thôn xã đều có đường liên thông rồi cơ mà.
Lâm Bắc Phàm nhếch mép, cười nói:
- Trên có chính sách thì dưới có đối sách. Lại nói pháp luật vẫn còn rành rành là cấm mua bán phụ nữ còn gì.
- Thế đi đến nhà anh còn bao xa nữa?
Liễu Vi chăm chú nhìn con đường đất phía trước. Lúc này trời đã vào thu, thời tiết khá khô ráo. Tuy rằng con đường nhấp nhô không bằng phẳng nhưng còn chưa đến mức là quá xa.
- Cũng khoảng hai mươi dặm!
Lâm Bắc Phàm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Nếu đi bộ thì tối đa là mất chừng hai giờ thì tới nơi.
Nghe nói là hai mươi dặm thì Liễu Vi hít vào một hơi, bắt đầu giẫm mạnh lên chân ga, thật cẩn thận và chăm chú nhìn con đường gập ghềnh phía trước. Tuy rằng bộ giảm xóc của xe Yage khá thực dụng, nhưng Liễu Vi vốn ở đô thị lâu ngày, mức độ xóc nảy thế này khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tich-huong-do/1553507/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.