Đêm tối như khối vải đen vô hạn bao trùm khắp nơi, trong trời đêm mênh mông không có một chút tinh quang, trăng lại càng không biết ẩn thân ở nơi nào, phòng nhỏ trong núi Nguyệt Lang, đèn đuốc sáng trưng.
“Tiểu Kính, không thể ngủ, ngươi nhất định phải bảo trì thanh tỉnh, nếu không cục cưng không thể ra đời!” Vệ Ảnh nắm thật chặc móng vuốt của Kha Kính.
“Ô…” Kha Kính nhỏ giọng nức nở, hắn đã thống khổ tận sáu canh giờ, hiện tại ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Thân thể từ lâu đã đau đớn đến chết lặng, chỉ có thể cảm nhận được ấm áp từ chỗ móng vuốt truyền tới, đó là bàn tay ấm áp của Vệ Ảnh, dựa vào ấm áp nho nhỏ này, Kha Kính vẫn có thể kiên trì…
“Sư phụ Tố Thiên Viêm, ngươi xem cục cưng còn bao lâu mới có thể xuất thế!” Vệ Ảnh quay đầu hỏi Tố Thiên Viêm, ẩn giả đại nhân của Hắc tộc, y thuật cùng năng lực của hắn đều hơn tế tự Hắc tộc.
“Rất nhanh, lúc này nhất định phải giữ cho Kha Kính tỉnh, không thể để cho hắn ngất, nếu không hài tử này cùng hắn đều không sống nổi!” Hài tử vừa sinh ra toàn thân mang đây băng lăng chú, một hài tử xuất thế đã định trước thống khổ cả đời!
“Oh… Ô…” Sau tiếng hét thê lương của Kha Kính, quang mang chói mắt phát ra, tiểu lang nhi màu đen, xuất hiện trước mặt mọi người. Tố Thiên Viêm tại lúc mọi người còn chưa thấy rõ tiểu lang nhi, cấp tốc đem hắn ôm khỏi người Kha Kính.
“Thật tốt quá, rốt cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thinh-yeu-ta-nhieu-hon/111855/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.