Lúc Kha Kính mở hai mắt ra, phát hiện mình đã nằm trong phòng nhỏ của sư phụ Tố Thiên Viêm ở Di Vong Sâm Lâm, nhìn phá môn (cửa bị phá) quen thuộc, từ giữa khe cửa đều có thể nhìn ra rừng cây bên ngoài, Kha Kính cười cười, cánh cửa kia chẳng biết bị mọi người đá hư bao nhiêu lần rồi, mỗi quay về hỏi sư phụ Tố Thiên Viêm sao không đổi cánh cửa kia, sư phụ Tố Thiên Viêm đều trầm mặt nói: Dù sao vẫn có thể dùng, vì sao phải đổi?
“Còn có thể cười được?” Tố Thiên Viêm căm tức nhìn Kha Kính.
“Sư phụ Tố Thiên Viêm, ngươi đang trừng ta?” Tố Thiên Viêm sư phụ trời sinh mặt lạnh như tiền, không lộ vẻ gì, cư nhiên lại trừng mình, Kha Kính cảm thấy mình rất may mắn.
“Đầu có vấn đề sao? Bây giờ còn có thể cười được!” Tố Thiên Viêm cảm thấy đồ đệ mình thu quá ngu ngốc quá ngây thơ.
“Ôi ôi, sư phụ ngươi hảo suất nga…”
“Câm miệng!” Tố Thiên Viêm rõ ràng biết Kha Kính đang nhạo báng mình.
“Nga…” Kha Kính ngậm miệng! Chọc sư phụ Thiên Viêm tức giận cũng rất đáng sợ, bất quá trong trí nhớ của hắn cũng không có đối với người nào thật sự tức giận!
“Nhìn thứ trên bụng ngươi!”
“Không phải xanh, tím sao?” Kha Kính không cần nhìn cũng biết trên bụng nhất định có máu ứ đọng.
“Nhìn ở đây!” Tố Thiên Viêm chỉ vào phần bụng dưới rốn của Kha Kính.
“Không phải xanh … Này… Đây là… Thật tốt quá!” Kha Kính ở trong một mảnh ứ thanh phát hiện một tiểu lang ấn ký nhàn nhạt! Nguyên lai Hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thinh-yeu-ta-nhieu-hon/111851/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.