Dạ hắc phong cao, hàn điểu trường không như khấp. (Ban đêm gió lớn, chim lạnh giữa trời cao như khóc)
“Tinh… Đinh…” Từng tiếng cổ cầm, dưới bầu trời vắng vẻ của Hắc tộc vang vọng.
Là ai? Tại đây nửa đêm còn một mình đánh đàn? Tại Hắc tộc, trừ mình ra còn có ai trong đêm dài đằng đẳng mất ngủ… Vệ Ảnh cau mày nằm ở trên cỏ nhìn trời đầy sao, nếu là sao thật tốt, cao như vậy xa như vậy không cách nào có thể nhốt. Mà hắn, chẳng biết lúc nào mới có thể tự do!
“Đinh…” Một tiếng, tiếng cầm cổ đột nhiên ngừng lại, đàn đứt dây? Vệ Ảnh cười lạnh một chút, là ai, cùng y tâm sự nặng nề sao?
“Đông… Đông…” Trong sân vắng vẻ tiếng bước chân phiền lòng, khiến Vệ Ảnh nhíu mày, ai vậy? Nửa đêm còn không đi ngủ, chạy đến đây, hay là nói Hắc tộc có tập quán nửa đêm thẩm vấn phạm nhân!
“Ôi ôi… Nguyên lai ngươi ở nơi này… Ta… Ách… Ta nói ngươi sao có khả năng… Ách… Có khả năng chạy khỏi kết giới của ta?” Vệ Ảnh xoay người quay đầu lại, liền phát hiện một đạo hắc ảnh nhào lên, hơn nữa còn là một thân tửu khí…
“Tránh ra… Tửu quỷ…” Vệ Ảnh không có đứng ngay ngắn liền bị té nhào trên cỏ, dùng sức muốn đẩy Kha Kính trên người ra.
“Không nên cử động… Cử động nữa, ta sẽ dùng roi quất ngươi…” Kha Kính vauwf nấc cụt vừa uy hiếp Vệ Ảnh.
“Tửu quỷ… Cút…” Vệ Ảnh nhẫn nại có hạn…
“Không nên cử động, để ta xem thật kỹ một chút nam nhân Nguyệt tộc rốt cuộc có mị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thinh-yeu-ta-nhieu-hon/111846/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.