Chương trước
Chương sau
Sau khi dỗ dành nhóc con ngủ xong, Hạ An Ngôn liền bế đến phòng dành cho trẻ giao cho bảo mẫu, vì sợ cô mệt mỏi nên khi đứa nhỏ này chào đời Lăng Hạo đã tìm thêm hai bảo mẫu chăm sóc cho hai mẹ con cô, bắt đầu từ tháng thứ ba anh đã buộc cô buổi tối phải giao con cho bảo mẫu, chỉ vì nữa đêm đứa nhỏ chỉ nhúc nhích cô cũng đã tỉnh giấc, đây là thói quen đã hình thành từ khi có Nấm, trước kia như vậy cô vẫn thấy mình khoẻ mạnh, không hiểu sao đến lần này chỉ thấy mình mệt mỏi đi rất nhiều.
Hạ An Ngôn quay về phòng không chần chừ gì nữa mà đi thẳng vào phòng tắm, trên người lúc này đã có mùi chua của sữa rồi, lúc nãy con trai ti no căng nên đã bị trớ sữa lên người cô một ít.
Cô nằm trong bồn tắm nhắm chặt mắt suy nghĩ về những chuyện đã qua, đâu đó cô từng nghe người khác nói rằng vết thương sẽ không được chữa lành nếu mình cứ giả vờ không đau, cũng giống như cô nếu lúc đó cứ cố chấp cắt đứt tất cả thì sẽ không có được hạnh phúc như bây giờ.
Từ lúc anh ra khỏi phòng anh đã dưới nhà chơi cùng Nấm, nhìn cảnh xuân trước mắt mà không được hưởng lợi, thật là khó chịu, đành phải đi tìm con gái an ủi tâm hồn thôi, dù sao thì con gái vẫn là tốt nhất biết an ủi anh và đặc biệt là không dành cô với anh. Nhưng hôm nay không được an ủi lại bị đứa nhỏ tra hỏi thêm. Thấy anh mặt nhăn đi xuống ngồi gần mình, Nấm liền nhích lại gần quan tâm: “ ba là không vui chuyện gì sao”.
- “ không có, ba mới giải quyết một chút công việc thôi”. Lăng Hạo nhỏ nhẹ nói.
- “ dạ, ba lại nói dối”. Nấm chu môi nói
- “ ba làm sao lại nói dối được.” Anh nhíu mài khó hiểu.
Nấm thoải mái ngồi lên đùi anh nhỏ nhẹ nói: “ ba đừng có giấu con, ba buồn là vì mẹ không quan tâm đến ba đúng không”.
Lăng Hạo bất ngờ cứng người, anh không nghĩ đứa nhỏ này lại biết: “ con làm sao lại nói như vậy”.
- “ dạ, lúc nãy con muốn lên phòng mẹ, nhưng bà Trương đã nói ba ở trong phòng, bây giờ ba buồn như vậy con đoán là mẹ lo cho em mà không quan tâm đến ba rồi”. Nấm ngây ngô nói ra suy nghĩ của mình.
Lăng Hạo dở khóc dở cười, chỉ là suy nghĩ thôi sao đứa nhỏ này lại đón được như vậy: “ ừ, lúc nãy là ba ở trong phòng nhưng ba không phải buồn vì mẹ không quan tâm đến ba mà là vì chú Trần gọi đến báo cáo một số việc rắc rối khiến ba không vui thôi ( chú Trần tức là nói đến Trần Khiêm)”. Anh đành nói dối con, anh không muốn con có ý nghĩ tiêu cực.
Nghe anh nói như vậy Nấm quan tâm: “ vậy ba có mệt không, con đấm bóp cho ba”.
- “ không, ba không mệt, được Nấm quan tâm như vậy ba đã khoẻ hơn rất nhiều rồi”. Anh cầm bàn tay nhỏ của Nấm mà trong lòng hạnh phúc, đây là bảo bối của anh.
- “dạ”.
Nấm ngoan ngoãn ngồi cùng anh xem hoạt hình thêm một lúc liền ngáp ngắn ngáp dài, mè nheo nói: “ ba ơi, Nấm buồn ngủ rồi”.
Anh cúi đầu hôn lên trán Nấm một cái mỉm cười: “ ba bế con lên phòng”.
Hiện giờ Nấm không còn ngủ chung cùng ông bà nội nữa, mà có một phòng riêng kế bên phòng trẻ em. Quản gia Trương sẽ trông chừng Nấm, sau khi đặt Nấm lên giường anh vén chăn cho Nấm cẩn thận hôn lên thêm một cái mới quay người rời đi.
Lăng Hạo đi thẳng về phòng chỉ thấy trong phòng trống không, cửa phòng tắm thì đóng chặt cả không gian đều im lặng, nhưng vẫn nghe tiếng nước chảy bên trong. Anh như nghĩ được gì đó mà thích thú tự thân cởi hết quần áo của mình. Đẩy nhẹ cửa ra thấy cô đang nằm trong bồn tắm nhắm chặt mắt, nhìn thân thể trắng trẻo nằm trong đó cũng không còn nghĩ được gì nhiều nữa lập tức bước vào.
Tâm trạng đang cao trào của cô trong phút chốc đã bị phá hỏng, cô cảm giác mặt nước trong bồn tắm chuyển động rất mạnh, cô nhíu mài mở mắt ra thì không biết phải nói gì nhắm chặt mắt lại: “ em đang tắm mà anh làm gì vậy”.
Lăng Hạo không nói gì kéo mạnh cô lại thoải mái ôm cô vào lòng: “ anh muốn tắm”.
Bị kéo mạnh như vậy cô mở to mắt ra : “ nhưng mà em đang tắm mà, anh không đợi em tắm xong được hả”.
- “ không” anh kề sát vào lỗ tai cô thì thào nói “ anh là muốn tắm cùng với em”.
Hạ An Ngôn rụt cổ mình lại khó khăn nói: “ anh đàng hoàng một chút, cái gì mà muốn tắm cùng với em. Anh muốn thì tự mình mà tắm đi”. Nói xong cô đứng bật dậy muốn đi ra ngoài thì bị lôi mạnh lại ngã trên người anh, lúc cô ngã xuống làm nước trong tràn đầy ra ngoài.
Nhìn cô gấp gáp muốn đi như vậy anh đâu cho cô toại nguyện được, anh đã nhịn lâu lắm rồi, hôm nay phải nhất định có được cô, anh nắm lấy tay đặt lên hạ thân của mình dưới làn nước: “ bảo bối, nó nhớ em rồi”.
Tay mình bất ngờ bị anh đặt lên nơi đó cô hơi hoảng muốn rút tay về nhưng không được, cô không hiểu sau nó lại nóng đến như vậy, mặc dù là ở trong nước nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng nó nóng, cô nhất thời đỏ mặt: “ ông xã buông tay em ra đi mà, em mới sinh, anh nhẫn nhịn thêm một chút nữa được không?”.
- “ không được”. Lăng Hạo lập tức từ chối.
- “ Nhưng mà em mới sinh có sáu tháng thôi, như vậy không tốt lắm đâu”. Hạ An Ngôn quyết tâm tìm đường chạy trốn.
- “ anh đã hỏi bác sĩ rồi, hiện giờ đã an toàn không có gì trở ngại”. Lăng Hạo thẳng thừng nói ra.
Hạ An Ngôn trợn to mắt nhìn anh, cô không thể tin được anh lại đi hỏi bác sĩ chuyện tế nhị này, anh là muốn hại cô không dám ngước mặt lên nhìn ai đúng không, xấu hổ không chịu được.
Anh nhìn cô như vậy cũng không bất ngờ gì, đây đều nằm trong dự đoán của anh, cô chính là da mặt mỏng, nói những chuyện này thì đều ngại ngùng, nhưng mà hôm nay anh đã quyết tâm ăn cô cho bằng được ngại cũng phải nói: “ bà xã, em nói xem em là muốn để cho anh nghẹn chết đúng không. Kể từ ngày hôm đó đã 16 tháng rồi, mà ngày nào anh cũng phải ôm em ngủ đúng là một loại cực hình”. Anh thở dài một hơi đưa tay phải của mình lên trước mặt cô lên án: “ anh đã làm bạn với tay của mình rất lâu rồi”.
Hôm nay Hạ An Ngôn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô không tin người đàn ông này lại đến mức đếm từng ngày từng tháng, cô này này nói: “ ông xã, anh rớt đồ kia nhặt lên đi”.
Lăng Hạo cũng nhìn theo hướng tay cô chỉ: “ đâu, anh rớt cái gì”.
- “ liêm sỉ, anh nhặt lên đi rồi mình tiếp tục, anh đến mức phải đếm từng ngày từng tháng như vậy”. Hạ An Ngôn vừa cười vừa nói.
Lăng Hạo làm như không quan tâm ôm cô càng chặt: “ không nhặt, em thích thì cứ nhặt đi, so với việc được ăn thịt vợ với liêm sỉ gì đó, anh thích chọn vợ anh hơn”.
Nghe anh nói Hạ An Ngôn hạnh phúc cười đến khoái chí mà vẫn không quên mắng nhẹ “ đúng là vô liêm sĩ mà”.
Lăng Hạo nghiến răng nói: “ được, em sẽ nhanh được biết thế nào là vô liêm sĩ”. Dứt lời anh áp môi mình lên môi cô hôn ngấu nghiến, đôi môi này anh rất là nhớ rồi, không chỉ có đôi môi mà cả người cô nơi nào anh cũng nhớ.
Trước sự nhiệt tình của anh, cô cũng không phản kháng nữa, mà cũng nhiệt tình đáp trả lại anh, thật ra cô cũng nhớ anh, nhưng chỉ sợ anh không biết kiềm chế hại cô không có sức chăm con cho nên mới muốn né tránh anh.
20 phút sau trong phòng tắm đã đầy ấp xuân tình phơi phới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.