Nguyễn Nhã Hân cười, lên tiếng: “ đến nước này rồi, để tôi nói cho cô biết để cô có chết cũng nhắm mắt, người đưa cô lên giường anh ấy là tôi, người sai Mã Phong đến Trang Viên làm anh ấy hiểu lầm cô là tôi, người sắp xếp Mã Phong lên giường cô ở Lăng Viện là tôi, người thả Mã Phong đi cũng là tôi. Tất cả đều là tôi làm, tất cả chuyện này anh ấy đều biết, vậy mà đến bây giờ cô vẫn còn chưa biết, suy cho cùng cô chỉ là con rối trong tay tôi bị tôi chơi đùa đến không ra hình dáng, anh vì thương hại mà nhặt về chăm sóc thôi”. 
Từng âm thanh độc ác kia mỗi một câu đều như phun độc, Hạ An Ngôn như không tin vào tai mình, cô kích động hét lên: “ Nhã Hân, tôi đã làm gì khiến cô phải hận tôi đến mức phải huỷ hoại cuộc đời tôi như vậy”. 
Nghe hai chữ “ huỷ hoại” Nguyễn Nhã Hân chợt cười lớn, bộ mặt nhìn Hạ An Ngôn lộ ra mấy phần dữ tợn. 
-“ huỷ hoại”. 
Cô ta hít sâu một hơi, thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, cảm giác quen thuộc lại tới… 
Nguyễn Nhã Hân luống cuống lấy ống kim từ tronh túi áo lúc nãy cô ta mới đi mua, sau đó từ trong áσ ɭóŧ lấy ra một tuýp nhỏ từ từ đưa ống kim tiêm vào bơm, từng động tác thành thục, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô ta từ từ vén tay áo mình lên còn không quên đập vài cái vào tay cho hiện mạch lên, sau đó từ từ tiêm vào, rất nhanh đã đưa cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thieu-xin-anh-nhe-tay-mot-chut/1182854/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.