Vừa bước vào nhà liền bị một vật nhỏ nhào tới ôm lấy chân mình, cô cúi đầu nhìn xuống thì nhíu mài, từ từ ngồi xuống ôm Nấm khắc khe hỏi: “ hôm nay tại sao giờ này con lại ở nhà.” Cô nhớ hôm nay là ngày đi học, mà đứa nhỏ này sao lại ở đây.
Nấm đang chạy chơi trong nhà thấy Hạ An Ngôn bước vào thì mừng đến mức gấp gáp chạy nhanh tới ôm lấy chân cô, được Hạ An Ngôn ôm, Nấm vui mừng nói: “ mẹ ơi con nhớ mẹ”.
Hạ An Ngôn biết đứa nhỏ này đang né tránh câu hỏi của mình thì nhíu mài hỏi lại: “ Nấm nói cho mẹ biết tại sao hôm nay con lại ở nhà, mà không ở trường”.
Nấm biết mẹ đã nổi giận liền ôm lấy cổ cô, nặng nề nói: “ mẹ ơi Nấm sai rồi, là hôm nay Nấm nhớ mẹ, cho nên Nấm không muốn đến trường”.
Cơn giận của cô mới vừa dâng lên đã bị câu nói ngây ngô của đứa nhỏ này đánh tan một nữa, lý do của trẻ con thật là kì lạ, nhớ mẹ nên không muốn đi học: “ mẹ cũng nhớ con, nhưng mà lần sau không được nghỉ học, con có muốn các bạn trêu chọc con là lười biếng hay không?”.
- “ dạ, không a, Nấm không muốn đâu mẹ”.
- “ Nấm không muốn, thì sau này không được đòi nghỉ học nữa”.
- “ dạ, Nấm biết rồi mẹ”.
- “ Lần sau còn như vậy mẹ sẽ thật giận con đấy”.
- “ dạ, Nấm xin lỗi mẹ”.
Trang Tử Khâm và Quản gia Trương đứng từ xa nhìn Hạ An Ngôn dạy dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thieu-xin-anh-nhe-tay-mot-chut/1182852/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.