Nấm nghiên đầu nhìn bà một cái lễ phép: “ dạ bà nội là đồ ăn của mẹ nấu ạ”.
Trang Tử Khâm đưa mắt nhìn Hạ An Ngôn một cái: “ con biết nấu ăn à”.
Cô dùng sức gật đầu một cái rồi gượng cười một cái: “ dạ mẹ, trước kia cũng có biết qua một chút”.
Trang Tử Khâm phức tạp nhìn cô, đứa nhỏ này đã thay đổi rất nhiều rồi, những chuyện khi đó ở cùng bà không phải động tay tới, bây giờ cũng đã tự mình trải qua tất cả.
Không khí im lặng trên bàn ăn liền bị Nấm kéo về nhộn nhịp: “ mẹ ơi, con muốn ăn nữa, con vẫn còn chưa no”. Vừa cầm chén đưa cho cô, tay nhỏ vừa vuốt bụng mình.
Năm năm qua Hạ An Ngôn cũng đỡ cực một phần vì bạn nhỏ này rất dễ ăn và luôn ăn ngoan đồ ăn của mình.
Cô lập tức lắc đầu: “ không được, con đã ăn nhiều rồi”. Không phải cô không muốn cho con ăn mà là khi nãy phần ăn của Nấm của đã làm gấp rưỡi rồi, nếu mà ăn thêm nữa tối nay đầy bụng lại một phen vất vả nữa, đứa nhỏ này mỗi lần đầy bụng là sẽ mè nheo suốt đêm.
Nấm bĩu môi: “ mẹ ơi, nhưng mà con còn muốn ăn nữa”.
Hạ An Ngôn liền nhẹ nhàng giải thích: “ Nấm, mẹ nói con nghe là như vậy lúc nãy mẹ đã làm phần ăn cho con nhiều rồi, hiện giờ con không thể ăn thêm được nữa, nếu con còn ăn thêm tối đến sẽ bị đau bụng, con còn nhớ lần trước con bị đau bụng con khó chịu đến cỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thieu-xin-anh-nhe-tay-mot-chut/1182830/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.