Sau khi ăn sáng xong, Hạ An Ngôn cùng anh đi ra xe để về Lăng Viện.
Hạ An Ngôn mở cửa xe ở ghế sau định leo lên liền nghe giọng anh “ ngồi đằng trước”.
Cô lẳng lặng mở cửa ghế trước ngồi lên. Trên xe cô không dám nói một câu nào. Cô cảm nhận được Lăng Hạo rất khác, cô sợ lại chọc giận anh, không biết anh lại đối xử với cô ra sao nữa.
Thấy cô im lặng, Lăng Hạo lên tiếng “ sao không nói gì”
“ à… em không biết phải nói chuyện gì” giọng nói trầm lặng của anh vang lên làm Hạ An Ngôn giật mình.
- “ sao em không hỏi tôi, một tuần qua làm gì không đến thăm em”
- “ chắc là anh bận công việc, nên em không hỏi”
Nghe câu trả lời của cô anh chẳng còn biết nói gì, trong xe rơi vào trạng thái im lặng.
Xe vừa lái vào sân của Lăng viện, Nguyễn Nhã Hân đang nghịch điện thoại ở ban công trên cầu thấy bóng dáng Lăng Hạo. Cô ta kinh ngạc đặt điện thoại xuống. Chạy thẳng xuống lầu ôm chặt Lăng Hạo.
“ Lăng Hạo anh về rồi. Sao không nói cho em biết”
Hạ An Ngôn làm như không thấy, cúi đầu xuống mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đi thẳng vào trong nhà.
Quản gia Vương thấy cô về mừng rỡ ra đón “ thiếu phu nhân cô về rồi, nhìn cô hôm nay xanh xao quá. Trong người cô có khoẻ không”.
“ bác Vương, con khoẻ , con không sao đâu ạ”. Hạ An Ngôn vội nắm lấy tay bà “ bà nội và ba mẹ đâu rồi ạ”.
Quản gia Vương vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thieu-xin-anh-nhe-tay-mot-chut/1182743/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.