"Phu nhân, Chương Tố Cẩm không xứng." Mạnh Trường Lăng phẫn nộ, lạnh lùng rít từng lời qua kẽ răng, đưa tay giật kim truyền dịch ở mu bàn tay. Hạ Phi lập tức ngăn anh lại, "Thiếu gia, vết thương của ngài rất nặng, bác sỹ nói ngài bắt buộc phải nằm nghỉ."
Mạnh Trường Lăng lắc đầu, cố chấp nói: "Tôi phải đi tìm A Nhuyễn."
Hạ Phi tỏ vẻ ái ngại, gần như không dám nhìn mặt Mạnh Trường Lăng, ấp úng nói: "Cô Nguyễn đã chết rồi ạ!"
"Không, đó không phải A Nhuyễn, không phải." Mạnh Trường Lăng quát to, vẻ kích động của anh ta rất đáng sợ, khiến Hạ Phi không dám thở mạnh, nhưng nhìn anh ta cứ một mực khăng khăng đòi đi tìm, Hạ Phi đành phải nói: "Từng tấc đất trong biệt thự chúng tôi đều tìm rồi, không thấy cô Nguyễn, chỉ có một thi thể là nữ thôi."
"Đi xét nghiệm DNA, xem đó rốt cuộc là A Nhuyễn hay là thím Lưu."
"Lúc xảy ra hỏa hoạn, thím Lưu đang đi chợ." Hạ Phi giọng yếu ớt, Mạnh Trường Lăng tức giận đến cực độ, giọng rít lên trong cổ: "Làm theo như tôi nói."
Hạ Phi giật nảy mình, lập tức đi thực hiện.
Sau khi Hạ Phi đi, phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, sự tĩnh lặng khiến Mạnh Trường Lăng không thể chịu nổi, trong đầu anh toàn là hình bóng A Nhuyễn, anh nghĩ đến lúc A Nhuyễn bảo anh đi mua khoai lang, nhớ đến 14 bông hoa nhựa xinh đẹp mà A Nhuyễn gấp.
Nhớ đến lúc anh bước vào phòng tắm nhìn thấy sàn bê bết máu... Khi đó nước trong bồn tắm còn ấm, khe cửa còn nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thieu-nhe-mot-chut-dau-tinh-yeu-nhu-muu-sat/1110903/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.