Sắc mặt Chương Tố Cẩm tối sầm lại,lộ vẻ thâm độc, "Cô không biết hay sao, con cô bị dị tật bẩm sinh, hai đứa chỉ có một quả tim, chắc chắn là không thể sống nổi." Tuy đã đoán được phần nào, những chính tai mình nghe thấy, A Nhuyễn vẫn cảm thấy như sét đánh ngang tai. "Cô không nhận ra sao, Trường Lăng gần đây rất sầu não, hút thuốc cũng nhiều hơn trước.. " Lúc nói những lời này, Chương Tố Cẩm nắm chặt hai bàn tay, như muốn vò nát thứ gì đó, dạo gần đây, ngày nào cô ta cũng đứng cạnh cửa sổ, nhìn sang bên này, thấy Mạnh Trường Lăng không chịu rời A Nhuyễn nửa bước, cô ta cảm thấy rất bực bội, trong lòng như có lửa đốt, ngày càng khó chịu. "Đứa con trong bụng cô cũng là con của Trường Lăng, gặp phải tình cảnh này, ai chẳng buồn... nhưng không có cách nào khác, hai đứa trẻ này không thể giữ lại được, chỉ còn cách phá đi thôi, đợi cô khỏe lại thì lại đẻ thuê cho chúng tôi." Chương Tố Cẩm nói thì rất hay, nhưng trong ngữ khí đó, lại ẩn giấu ý đồ không mấy tốt đẹp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có sinh ra một đứa bé kháu khỉnh, khỏe mạnh, rồi giao nó cho cô ta nuôi dưỡng, cô ta chắc chắn cũng sẽ không đối tốt với nó, hơn nữa ý muốn của cô ta là tìm một người phụ nữ khác giúp Mạnh Trường Lăng sinh con. "Nhưng tôi không trốn đi được." A Nhuyễn lấy điện thoại, gõ một dòng chữ, đưa cho Chương Tố Cẩm. Chương Tố Cẩm nhếch mép, lấy từ trong túi ra một thứ đưa cho A Nhuyễn. A Nhuyễn vô thức đưa tay nhận lấy. Đó là một bao diêm, bên trên có in hình một tòa bảo tháp. Cô đút bao diêm vào trong túi áo ngoài. Trước khi ra về, Trương Tố Cẩm còn nói với cô: "Ngày mai Trường Lăng sẽ đưa cô đi phá thai, cô hãy suy nghĩ cho kỹ." Đêm hôm đó, Mạnh Trương Lăng không về, A Nhuyễn cả đêm không ngủ được. Trời tờ mờ sáng, cô lấy ra xem lại 14 bông hoa bằng nhựa, Mạnh Trường Lăng cùng cô đón 14 lần sinh nhật, mỗi lần cô lại gấp một bông hoa nhựa để ghi nhớ lại, anh đã từng rất tốt với cô. Nhưng dù anh có đối tốt với cô thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lấy cô làm vợ. Điều anh muốn cô làm chỉ là duy trì huyết thống, là đẻ thuê, là làm vú nuôi... hoặc chỉ là chất điều vị trong cuộc hôn nhân của anh. Nước mắt, cứ thế, lã chã rơi xuống. Bên ngoài cửa sổ, những tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống, cô bình tĩnh ăn hết bữa sáng, cuối cùng Mạnh Trường Lăng cũng đến, sắc mặt anh vẫn thâm trầm như vậy, anh nói với cô: "A Nhuyễn, con phát triển không được tốt, chúng ta bỏ đi, rồi sau này sinh đứa khác được không?" A Nhuyễn cố gắng không để nước mắt rơi, từ từ gật đầu, "Được, nhưng... trước khi đi làm thủ thuật, em muốn ăn khoai bán ở cổng trường câm điếc, anh đi mua cho em được không?" Cô không kháng cự, khiến Mạnh Trường Lăng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, anh bèn đồng ý ngay với yêu cầu của A Nhuyễn, hơn nữa, còn tự mình đi mua. Sau khi anh đi, A Nhuyễn lấy từng que diêm trong bao diêm ra, cô chậm rãi xếp từng que từng que thành hình một trái tim, rồi nhìn trái tim đó, tự nói với chính mình, Mạnh Trường Lăng, em yêu anh, con à, mẹ yêu con, rồi cô đứng dậy, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, cuối cùng cô quẹt mạnh một que diêm. Cô đốt những bông hoa nhựa đang để trên giường, rồi đốt chăn, gối. Không biết là do mùi khói nồng nặc, hay do bản thân đã quá tuyệt vọng, bụng cô đau quặn lên dữ dội, cổ họng khô rát, theo bản năng, cô dò dẫm đi vào phòng tắm, ôm lấy chậu rửa mặt mà nôn khan. "Mẹ xin lỗi con, mẹ không muốn rời xa con, mẹ đưa hai đứa rời khỏi thế giới này, được không? Ba người chúng ta cùng đi với nhau sẽ bớt cô đơn hơn, mẹ mong khi mẹ chết đi rồi, mẹ sẽ biết nói, khi đó, mẹ sẽ nói mẹ yêu các con đến nhường nào..." Cô dựa vào góc phòng, hai tay ôm lấy bụng đang co thắt từng cơn, miệng không ngừng cầu nguyện, đau đớn, quần áo ướt đẫm, toàn thân không còn chút sức lực, cô nằm sõng soài ra đất, phía thân dưới là một vũng máu lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]