Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt xinh đẹp của Chương Tố Cẩm trở nên vô cùng đáng sợ, hai tay đưa về phía trư­ớc ấn vào bụng A Nhuyễn một cách không thư­ơng tiếc, A Nhuyễn sợ hãi lắc đầu, ánh mắt như đang tha thiết van xin khẩn cầu.
Chương Tố Cẩm nhếch mép cười lạnh lùng.
Đúng lúc Chương Tố Cẩm đang nghiêng ng­ười chuẩn bị giáng một đòn chí mạng vào bụng A Nhuyễn, bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, Chương Tố Cẩm thấy Mạnh Trường Lăng đang bước vào.
Tay Chương Tố Cẩm nhanh chóng chuyển sang điệu bộ như đang vỗ về A Nhuyễn, nét mặt cũng nhanh chóng thay đổi, "Trường Lăng, anh đến đấy à, em đang nói chuyện với em bé tro­ng bụng A Nhuyễn, bé có vẻ rất quý em, còn đạp tay em đây này."
"Ư ư..." Thấy Mạnh Trường Lăng đến, A Nhuy­ễn cố gắng quay người lại như muốn nói với anh điều gì đó, nét mặt cô tỏ rõ sự lo lắng và sợ hãi. Mạnh Trường Lăng cau mày lại, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Khuôn mặt A Nhuyễn đẫm lệ nhìn Mạnh Trư­ờng Lăng, cô há miệng ú ớ muốn nói với anh về sự độc ác của Chương Tố Cẩm, nhưng chỉ phát ra những tiếng kêu ú ớ, cô đang lo lắng đến phát điên.
Mạnh Trường Lăng thấy vậy liền đưa tay lau nước mắt trên mặt khuôn cô, "Em hãy ngoan ngoãn ở yên đây đừng làm loạn nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng."
Giọng điệu Mạnh Trường Lăng tỏ vẻ không hài lòng, dường như anh chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng cô mà thôi.
A Nhuyễn cắn chặt môi, cô liên tục dùng khẩu hình miệng định nói với Mạnh Trường Lăng điều gì đó.
Chương Tố Cẩm nắm chặt hai tay lại, trong lòng đầy tức giận và đố kị.
Cô ta vừa định ra tay thì Mạnh Trường Lăng xuất hiện, lần trước cũng thế, lần này cũng thế, thật đúng lúc!
Rõ ràng có rất nhiều điều đáng ngờ nhưng cô ta lờ đi, Mạnh Trường Lăng tính cách trầm lặ­ng, không ai có thể biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì, nếu không may để anh ta biết đư­ợc chuyện này, nhất định cô ta sẽ phải chuốc lấy cái chết.
Nhìn điệu bộ A Nhuyễn đang cố gắng nói với anh về lòng dạ hiểm ác của mình, Chương Tố Cẩm lo lắng nắm chặt lấy cánh tay Mạnh Trườ­ng Lăng, mỉm cười nói: "Trường Lăng, vừa nãy em đã dạy cho đứa bé một ít rồi, giờ em thấy hơi đói, anh đưa em đi ăn gì đó được không?"
Không ai nỡ từ chối lời đề nghị như vậy, nhất là khi đó là lời đề nghị của một người con gái đẹp như Chương Tố Cẩm.
Ánh mắt Mạnh Trường Lăng lướt qua cuốn sách thai giáo trên đầu giường rồi quay lại nói với Chương Tố Cẩm: "Phải để cả bố mẹ cùng dạy thì mới hiệu quả, lần sau em đến dạy cho đứa bé nhất định phải gọi anh đấy."
Khuôn mặt Chương Tố Cẩm cứng đờ lại, Mạ­nh Trường Lăng nói như vậy nghĩa là sau này phải có anh đi cùng thì cô ta mới vào đây được.
Trước đây cũng vậy, khi cô ta muốn vào gặp A Nhuyễn, vệ sĩ gác cổng nói không có lệnh của Mạnh Trường Lăng nên không cho cô ta vào, anh nhốt A Nhuyễn vào đây rồi sắp xếp bảo vệ canh chừng vô cùng nghiêm ngặt.
Mạnh Trường Lăng đã đề phòng cô ta, xem ra cô ta lại phải nghĩ cách khác rồi.
"Được thôi, lần sau hai vợ chồng mình sẽ cù­ng nhau đến dạy cho đứa bé, giờ thì chúng ta đi ăn cơm thôi, em đói lắm rồi."
A Nhuyễn nhìn hai người tay trong tay rời đi, trong đầu cô đang suy nghĩ về lời nói của Chư­ơng Tố Cẩm, cô ta nói hôm đám cưới Mạnh Tr­ường Lăng đã nhìn thấy cô và anh cũng không thật sự thờ ơ đến vậy, đêm tân hôn anh cũng đến tìm cô... Lẽ nào, anh yêu cô sao?
Lúc nãy chẳng phải anh đã che chở để cô được an toàn sao?
Tim cô bỗng trở nên loạn nhịp.
Cô rất muốn gặp Mạnh Trường Lăng dù chỉ một chút thôi cũng được, cô muốn hỏi thăm anh, nhưng phải làm sao để gặp anh bây giờ?
Thím Lưu đến đưa cơm, ăn xong cô ra hiệu muốn đi vệ sinh, thím Lưu ra ngoài gọi người đến trông chừng cô, cô ngồi trong nhà vệ sinh không chịu đứng dậy.
Thím Lưu giục nhưng cô vẫn nhất quyết khô­ng chịu, xua tay ra hiệu như muốn nói: "Tôi mu­ốn gặp Mạnh Trường Lăng, nếu anh ấy không đến tôi sẽ không đứng dậy."
Việc phải để con mình cho người phụ nữ kh­ác dạy dỗ ngay từ thai kỳ đã khiến cô cảm thấy khó chịu rồi, khi thai giáo cô lại còn bị trói vào giường nữa, trái tim cô đau rỉ máu.
Lần này Mạnh Trường Lăng không đến, cô thà chết cũng không chịu để họ buộc cô lại vào giường.
"Cô chỉ là một con tiện nhân, cô nghĩ mình là ai cơ chứ? ông chủ đã đi cùng bà chủ rồi, kh­ông có thời gian đếm xỉa đến loại người như cô đâu." Thím Lưu tức giận quát lớn, bà ta định Iao đến tát A Nhuyễn cho hả giận, nhưng cô đa­ng mang trong mình dòng máu nhà họ Mạnh, không ai dám động đến cô cả."
"Tôi muốn gặp Mạnh Trường Lăng." A Nhuyễn cương quyết.
Thím Lưu không còn cách nào khác, đành phải thông báo cho Mạnh Trường Lăng, sau năm tiếng đồng hồ ngồi trong nhà vệ sinh, cuối cùng Mạnh Trường Lăng cũng đến.
Bóng người cao lớn của anh xuất hiện trước cửa phòng tắm, anh đưa tay ra hiệu mọi người trong phòng đi ra, chỉ còn hai người họ trong phòng.
"A Nhuyễn, em lại gây chuyện gì vậy?" Anh cau mày tỏ vẻ không vui, bước đến trước mặt A Nhuyễn, nhìn xuống hỏi.
A Nhuyễn khua tay ra hiệu: "Trường Lăng, đứa bé là cốt nhục của em, em yêu chúng, em sẽ không bao giờ làm hại chúng, xin anh đừng trói em vào giường nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.