Tiêu U Hàn đỏ mặt, có chút bẽn lẽn, ngay sau đó nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt càng trở lên lạnh lùng hơn : "Không sai! Lâu chủ Đệ Nhất Lâu tung hoành thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ, là nhân vật nổi tiếng đương thế, nào chỉ có một mình U Hàn mà thôi? Những người nhớ mãi không quên nhân vật anh hùng này là vô cùng nhiều! Ta thích cao nhân như vậy chẳng nhẽ là sai sao?!". "Hóa ra là vậy!" Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Cô nương, ta vừa nãy nói từng gặp cái vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu, đó là sự thật, không những thế ta còn từng hợp tác với lâu chủ Đệ Nhất Lâu, từ mấy lần hành thích mà ta xắp xếp là có thể nhìn ra được…haha, thật ra nếu là người trong đại thế gia, gặp được lâu chủ Đệ Nhất Lâu cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ cả…". Hắn nói đến đây, cười như không cười, dừng lại. Tiêu U Hàn bỗng nhiên khuôn mặt rạng ngời, nhảy xổ đến, hỏi một tràng: "Thật sao? Ngài từng gặp huynh ấy? Trông huynh ấy như thế nào? Chắc chắn là rất đẹp trai? H mặt lạnh băng băng không có biểu lộ tình cảm gì cả? Toàn thân huynh ấy có phải lúc nào cũng kèm theo sát khí ghê người? Huynh ấy có phải là giống như tuyết liên mọc trên núi băng tuyệt thế thanh cao, vô cùng cô ngạo? Huynh ấy tuổi tác có lẽ không còn trẻ, nếu như chưa ngoài tứ tuần thì tốt….". "Khụ khụ…khụ khụ khụ…" Lăng Kiếm ho liên hồi. Tiêu U Hàn thấy thế lườm Lăng Kiếm một cái, trực tiếp nói với Lăng Thiên: "Lăng Thiên công tử, thủ hạ của ngài sao lại vô lễ như vậy chứ!". "Ơ ..ờ…ta sẽ giáo huấn hắn cẩn thận". Lăng Thiên lập tức bị một loạt những câu hỏi này làm cho không biết trả lời thế nào, trong bụng hắn đã cười đến đau thắt hết cả dạ dày, cố lắm mới ghìm được giọng, nói: "Còn về những điều này là cô nương nói, ta cũng không chú ý lắm, có điều vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này cũng được xem là nhân vật nhìn cũng thấy thuận mắt, rất có cá tính, còn về tuổi tác, hình như là không lớn lắm, có lẽ vẫn chưa đến 30". Lăng Thiên cuối cùng cũng xem như là đã biết được nha đầu Tiêu U Hàn này tại sao lại có cái bộ mặt lạnh băng băng như vậy, hóa ra là nghe nói thần tượng Đệ Nhất Lâu lâu chủ là một người lạnh lùng, mới học theo như vậy… Vấn đề này, không chỉ mỗi Lăng Thiên đoán ra được, đến Lăng Thần và Lê Tuyết cũng đã đoán ra được, đến Tiêu Phong Dương đứng một bên cũng như ngỡ ra điều gì. Chẳng nhẽ nha đầu này từ mấy năm trước đột nhiên tính tình thay đổi, hóa ra là do điều này! Chả trách gia tộc cứ cho rằng Thiên Thượng Thiên đã ngược đãi nó như nào Những người hâm mộ thần tượng này đúng là quá điên cuồng! Lăng Thần nháy mắt nhìn Lăng Kiếm, làm hắn đỏ hết cả mặt. "Không đến 30? Đó chẳng phải là vẫn còn rất trẻ sao?". Tiêu U Hàn sắc mặt rạng rỡ, giống như vừa bị trúng mũi tên của thần tình yêu Cupid, lập tức bắt lấy lời của Lăng Thiên: "Thật thế sao! Huynh ấy…huynh ấy… vẫn còn trẻ như vậy à…??". "Điểm này cực kì chính xác! Ta có thể đảm bảo! Vị Đệ Nhất Lâu lâu chủ đó năm nay không những là chưa đến 30 tuổi, thậm chí là còn chưa đến 20 tuổi, không những thế hắn còn chưa có thê tử". Lăng Thiên nghiêm trang nói, nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, ta cũng chưa từng thấy hồng nhan tri kỉ nào xuất hiện bên cạnh hắn!". "Thật vậy sao!" Tiêu U Hàn trong người bỗng có cảm giác như muốn được bay lên: "Vậy là quá tốt rồi! Ha! Ta biết ngay mà, anh hùng cái thế giống như huynh ấy sao có thể để ý đến những kẻ dung tục tầm thường được?". Tiêu U Hàn lúc này đầu óc chả nghĩ được gì nữa, hoàn toàn không phát giác ra lời có của Lăng Thiên câu sau không khớp với câu trước, vô cùng lộn xộn. "Đúng đó, cũng chỉ có người tuyệt sắc nghiêng thành như cô nương đây, mới có thể xứng với vị Đệ Nhất Lâu lâu chủ đó". Lăng Thiên sắc mặt chân thành. Tiêu U Hàn lập tức trở lên bẽn lẽn, lắp bắp nói: "Người ta cũng….người ta cũng….". Đột nhiên mắt nàng sáng lên, toát ra ánh hào quang rực rỡ, khẩn cầu nói: "Lăng công tử, không biết ngài có thể nghĩ cách giúp ta gặp được huynh ấy? Người ta muốn được gặp vị anh hùng tuấn ki này lắm!". Lăng Thiên lập tức trau mày, trên mặt toát lên vẻ ta rất khó xử: "Điều này….". "Lăng Thiên công tử nhất định là sẽ có cách…(*^__^*)hihi…". Tiêu U Hàn nhanh nhẹn bưng đến ấm trà, mặt mày hớn g hở ngóng trôn, rót trà cho Lăng Thiên. Lăng Thiên nhẹ nhàng uống một ngụm, đặt cốc trà xuống mặt bàn, Tiêu U Hàn nhanh nhảy lại rót đầy, dường như sợ mình tiếp đãi không chu đáo. Lăng Thiên trau mày: "Người đó rất khó nói chuyện….". Lăng Kiếm bỗng giật mình, ta đối với người khác đúng là không hay nói chuyện, nhưng đối với công tử ngài… Tiêu U Hàn nhìn bộ dạng như sắp khóc. Lăng Thần và Lê Tuyết thấy Lăng Thiên đùa quá đáng quá, hai nàng hai bên cùng lúc thò tay ra sờ chỗ thịt mềm ở eo của Lăng Thiên, ra sức véo một cái. Lăng Thiên vội vàng làm bộ dạng như vừa ngỡ ra được điều gì, chuyển ngay đề tài: "…Có điều, cũng không phải là không có cách, nếu đã là người một nhà, ta cũng làm liều giúp cô nương chuyện này! Hơn nữa, cô nương đáng yêu như vậy, vị Đệ Nhất Lâu lâu chủ đó chắc chắn sẽ rất thích cô nương". "Có điều…". Lăng Thiên làm bộ khó xử, lại chơi bài nhử mồi. "Có điều gì vậy?". "Có điều, người huynh đệ này của ta đi hành thích Mộng Phiên Vân, độ khó là cực lớn…, cô nương đã là rất quen thuộc với Thiên Thượng Thiên, không biết…cô nương có thể giúp một tay?". Lăng Thiên ngài ngại trên mặt. "Điều này…". Tiêu U Hàn đong đưa con ngươi một cái liền quyết định luôn: "Không vấn đề! Hắn đi hành thích, cũng là vì Tiêu Gia chúng ta, ta giúp hắn một tay cũng là điều nên làm! Lúc nào hành động, gọi ta theo là được rồi, ừm… chỉ cần hắn không toi mạng tại trận, ta sẽ có cách cứu được hắn ra!". Lăng Kiếm trợn trợn mắt, được lắm, vẫn chưa bắt đầu hành động, vị đại tiểu thư này đã nghĩ đến cứu người ra ngoài rồi… đúng là không có lòng tin vào thần tượng mà. "Như vậy…đa tạ! Sự nhiệt tình của cô nương, ta sẽ để vị Đệ Nhất Lâu lâu chủ đó báo đáp cô nương cẩn thận! Ta hứa với cô nương như vậy". Lăng Thiên nói một cách biết ơn. "Không có gì cả mà". Tiêu Nhạn Tuyết có chút cảm thấy ngại, hưng phấn hỏi: "Vậy…Lăng công tử lúc nào có thể để ta…". Nói rồi không biết nàng đang nghĩ gì, bỗng hai má ửng hồng. "Đợi việc này kết thúc, ta lập tức liên hệ với vị lâu chủ đại nhân đó". Lăng Thiên cố ý nhấn mạnh 4 chữ "lâu chủ đại nhân", nghiêm túc nói: "Cô nương cần phải biết, Lăng Thiên ta nói một là một, lời nói ra luôn có uy tín". "Đó là…đương nhiên". Tiêu U Hàn dường như muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng lại kìm lại không nói nữa. "Cô nương yên tâm". Lăng Thiên bắt đầu hứa hẹn : "Vị Đệ Nhất Lâu lâu chủ đó là bạn tâm giao với ta, trước giờ đều rất xem trọng ý kiến của ta; ta nếu như nói gì đó, hắn tất nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận, kể cả là dắt mối tơ hồng gì gì đó cho hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ không từ chối, ói những lời tốt đẹp cho cô nương". "Thật vậy sao! " Tiêu U Hàn kêu lên sung sướng, hai tay nắm chặt lấy nhau, đặt ở trước ngực, nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt mơ màng: "Nếu như….nếu như… vậy thì tốt quá…". Nghĩ đến đây đột nhiên nàng đỏ mặt cúi đầu xuống, mặc dù vậy nàng vẫn không quên trợn mắt nhìn Lăng Kiếm một cái, nghĩ thầm: Vì để gặp được thần tượng, cũng chỉ còn cách dễ dàng cho đồ mặt quan tài nhà ngươi, hừm! Lăng Kiếm luống cuống không biết làm thế nào, mặt đỏ giống như quan công, gần như là muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống…. "Hahaha, buồn cười chết mất! Đúng là quá dễ thương!". Lăng Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tay chân khua khoắng. "Một chàng trai? Ngài là nói huynh ấy là một chàng trai? Thật vậy sao! Huynh ấy vẫn còn là một chàng trai…?? Đúng là quá tốt rồi! Hừm! Ta biết ngay mà, anh hùng cái thế như huynh ấy , làm sao có thể để ý đến những cô gái tầm thường được?". Lăng Thần đứng trước mặt Lăng Thiên, học theo giọng nói của Tiêu U Hàn, nói liên tục. "Ngài từng gặp huynh ấy? Trông huynh ấy như thế nào? Có đẹp trai không? Anh ấy cao bao nhiêu? Huynh ấy có phải là khuôn mặt lạnh băng băng không có biểu lộ tình cảm gì cả? Toàn thân huynh ấy có phải lúc nào cũng kèm theo sát khí ghê người? Huynh ấy có phải là….". Lê Tuyết vừa cười vừa ôm bụng vừa nói liên hồi. "Hai vị đại tỉ, ta đã sai rồi, hai người tha cho ta đi…." Lăng Kiếm lúc này nhìn bộ dạng rất là đáng thương, thảm hại. "Ta bây giờ mới phát hiện ra, A Kiếm đúng là cao thủ tán gái". Bọn Lăng Thiên hiện nay đương nhiên là đang ở trong lều của mình, mà còn hạ thấp giọng để nói chuyện, Lăng Thiên dựng ngón cái lên, nói với Lăng Kiếm: "Lợi hại! Củ lần cù lần mà làm tiểu cô nương nhà người ta thương nhớ trong lòng, quả nhiên là tấm gương mẫu mực cho các bậc háo sắc". "Chỉ đáng tiếc, tên háo sắc này lại không biết yêu như thế nào!". Lê Tuyết bĩu bĩu môi: "Lăng Kiếm, ngươi cũng vô dụng quá đi, lại còn xem người ta là tâm ma, còn hô đánh hô giết….ahaha….buồn cười chết mất". Vừa nói đến đây, cả ba người bọn Lăng Thiên đều vừa cười vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hồi lâu, Lăng Thiên mới không cười nữa, nói: "A Kiếm, cơ hội đã tạo cho ngươi rồi đó, xem ngươi có nắm bắt được hay không thôi". Lăng Kiếm gãi gãi đầu: "Công tử, ngài nói….chẳng nhẽ thuộc hạ thật sự…đã thích cô ấy rồi? Không phải là do tâm ma tác quái?". Lăng Kiếm thở dài một hơi, hai tay ôm lấy mặt. "Ngươi nhìn thấy cô ấy có phải là tim đập rất nhanh không?". "Ơ…đúng vậy". "Ngươi nhìn thấy cô ấy có phải là cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp không?". "Ơ…đúng vậy". "Ngươi nhìn thấy cô ấy có phải là cảm thấy muốn ôn chặt lấy cô ấy không?". "Ơ…đúng vậy … có chút ít". "Ngươi nhìn thấy cô ấy có phải là rất muốn được gần gũi cô ấy không?". "Ơ…đúng vậy". "Nếu như có người khác bắt nạt cô ấy, đánh cô ấy, hoặc muốn giết cô ấy, thì ngươi làm thế nào?". "Kẻ nào dám!? ". Lăng Kiếm hét lớn một tiếng, sát khí bốc lên: "Thuộc hạ sẽ chém hắn thành trăm mảnh!". "Nếu như cô ấy gả cho người khác, ngủ chung với người ta trong một cái chăn…". Nguồn truyện: truyentop.net "Điều đó là không thể được!". Lăng Thiên vẫn chưa nói xong, Lăng Kiếm đã hai mắt long xòng xọc kêu lên: "Cô ấy là của thuộc hạ!". "Cút ra ngoài!" "Á?". "Cút, cút, cút cút!" "Tại sao?". "Nói nhiều như vậy rồi, ta hỏi ngươi, là ngươi thích cô ấy hay cô ấy là tâm ma của ngươi?". "Ơ…hình như là thuộc hạ thích cô ấy…". "Vậy ngươi còn không mau cút đi?". …… Lăng Kiếm bộ dạng thảm hại bước ra ngoài. Bên trong lều, Lăng Thần và Lê Tuyết hai người vẫn đang ôm bụng cười ngặt ngẽo, liên hồi kêu đau bụng quá: "Đúng là quá…cực phẩm". Lê Tuyết lau nước mắt chảy ra do cười nhiều quá, nằm trên chăn ôm bụng lăn đi lăn lại, không còn chút nào hình tượng của thục nữ nữa cả. Lăng Thiên cười hihi, giống như con hổ đói vồ đến, đè hai nàng dưới người mình. "Á…đồ háo sắc!". "Lưu manh, xấu xa!". …..(Tiếp đó thế nào chắc ai cũng biết, hì). "Thế nào? Không biết tự lượng sức bị chửi rồi phải không?". Lăng Kiếm vừa bước ra,tiếp hắn là một khuôn mặt lạnh băng, còn kèm theo cả chút gì đó sự mỉa mai, nhìn hắn như kiểu cười trên nỗi đau khổ của người khác. Lúc này, Tiêu U Hàn lại khôi phục lại cái bộ mặt mà nàng học được của Đệ Nhất Lâu lâu chủ trong truyền thuyết. "Hừm!" Lăng Kiếm khẽ nhếch mép, không thèm để ý đến nàng, bước về phía lều của mình. "Hừm cái gì mà hừm? Không biết tự lượng sức, còn dám đi hành thích chưởng môn của Thiên Thượng Thiên! Ngươi thật sự cho mình là đệ nhất sát thủ chắc? Đúng là đại phét lác!". Tiêu U Hàn nhìn theo bóng dáng của hắn, nói: "Ngươi tốt nhất cứ có chuẩn bị sẵn đi, trên người buộc sẵn sợi dây thừng, đến lúc đó ta cứu ngươi cũng tiện hơn". "Mộng Phiên Vân?". Lăng Kiếm không hề quay đầu lại, hắn ưỡn thẳng người, nói với nàng: "Chẳng qua cũng chỉ là một cao thủ thượng thừa mà thôi! Ta nếu như muốn giết hắn, một kiếm là quá đủ!". Nói xong hắn vẫn không hề quay đầu lại, nhẹ nhàng bước vào trong lều của mình. Không biết tại vì sao, Tiêu U Hàn sau khi nghe xong câu nói đó của hắn, nàng lại không mỉa mai lại một câu, nàng có thể cảm nhận được, lúc Lăng Kiếm nói những lời này, ngữ khí tuy rất bình đạm, nhưng sự tự tin và chắc chắn đó, lại là rất có khí phách! Nghe hắn nói như vậy, nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang đó, Tiêu U Hàn trong lòng đợt nhiên lóe lên một ý nghĩ: có lẽ hắn thật sự có thể giết được Mộng Phiên Vân? Điều này làm sao có thể! Nghĩ đến đây, bất giác nàng tự mắng mình quả thật suy nghĩ lung tung, Mộng Phiên Vân là người như thế nào? Hắn là tông chủ của Thượng Thiên, là cao thủ đỉnh cực được xếp hạng trong năm người đứng đầu trong võ lâm thiên hạ! Những nhân vậy giống như Mộng Phiên Vân trên đời này, cũng chỉ có mấy người mà thôi!. Tên mặt quan tài này lại là người như thế nào, chẳng qua chỉ là một thủ hạ của Lăng Thiên, tuổi trẻ như vậy, hắn làm sao có thể giết được Mộng Phiên Vân! Đây chẳng phải là chuyện cười sao?. "Đại phét lác, người ngu mói mê". Tiêu U Hàn cằn nhằn thầm vài câu, không dám lớn tiếng. Đột nhiên nghĩ đến, nếu như người này đi hành thích Mộng Phiên Vân, nếu nhưu bị giết ngay tại trận thì phải làm thế nào? Vừa nghĩ đến đó, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy áy náy, xét cho cùng là bởi vì nàng nên hắn mới nhận phải nhiệm vụ nguy hiểm như thế này! "Bất luận thế nào, ta tuyệt đối không thể để hắn chết!". Tiêu U Hàn nắm chặt tay. "Bất luận là có thể gặp được Đệ Nhất Lâu lâu chủ hay không, ta đều không được để hắn vì ta mà chết!". Quyển 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]