Chương trước
Chương sau
Lăng Thiên thật sự không nói được lời nào. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy được cái gì gọi là vô lực…
"Lăng Kiếm lão đại, ta là đang nói, chỉ có mùa xuân của ngươi đến rồi thôi, tiểu tử ngươi gặp tiếng sét ái tình, thích người ta rồi! Đồ
ngốc!". Lăng Thiên véo tai của Lăng Kiếm nói: "Ngươi là đang muốn người ta làm vợ ngươi đó! Ngươi… cái này…. Haizz, ta cũng không
biết phải nói với ngươi như thế nào nữa". "Ai muốn làm vợ của ai vậy?". Cùng với tiếng nói cất lên, Cố Tịch Nhan cười bước vào trong.
Trong mắt có vài phần hiếu kì. Lời này vừa được nói ra, tất cả những người trong phòng đều cười rũ rượi, quấn lấy nhau mà cười. Cố Tịch
Nhan trợn tròn đôi mắt đẹp long lanh của nàng, nhìn tên này nhìn tên kia, đột nhiên đỏ mặt, chẳng nhẽ bọn họ đang nói mình? Lăng Kiếm
ngơ ngác đứng ở đó, lẩm bẩm nói: "Công tử, vợ?". Cố Tịch Nhan hứ lên một tiếng, xoay người chạy ra ngoài, vừa tức vừa xấu hổ nói:
"Lăng Kiếm đại nhân xin hãy tự trọng, ai là vợ của ngài chứ?". Tất cả những người có mặt lại một lần nữa được cười hả hê.
Trong phòng khách của Lăng Gia. Ba tách trà từ từ bốc khói nghi ngút, ba người đang ngồi sắc mặt đều vô cùng nặng nề. Chính là Lăng
lão gia, lão phu nhân và Tiêu Phong Dương. Hồi lâu, Lăng lão gia nói: "Chuyện lần này có mối quan hệ rất lớn, cần phải lập tức báo cho
Thiên Nhi biết". Tiêu Phong Dương trên mặt không hề có chút gì lo lắng, nói: "Nhưng hiện giờ Thiên Thượng Thiên giám sát chúng ta chặt
như vậy, chỉ sợ tin tức một khi bị để lộ, thì lập tức có thể là hiểm họa diệt cả gia tộc". Lăng lão phu nhân gật gật đầu, nói: "Việc này thật s
cần phải thận trọng, đối với chúng ta mà nói có lẽ là vấn đề khó không thể giải quyết, nhưng đối với đứa lanh lẹ linh hoạt nhiều kế sách như
Lăng Nhi, vấn đề này đối với nó mà nói có lẽ chưa chắc đã là khó khăn cũng chưa biết chừng". Tiêu Dương Phong âu sầu gật gật đầu, mở
miệng nói: "Đại tẩu, người xem chuyện của Tuyết Nhi…". Lăng lão phu nhân trau mày, nói: "Chuyện này tuyệt đối không được! Kể cả là
chúng ta can dự cưỡng chế, Lăng Nhi cũng chưa chắc đã đồng ý, thậm chí có thể làm mọi chuyện trở lên xấu đi". Bà lắc lắc đầu, than thở
nói: Tảo tri kim nhật, hà tất đương sơ". (nghĩa: nếu biết trước có ngày hôm nay thì ngày trước đã không làm gì đó… làm gì thì em chịu, đại
khái là thế). Tiêu Phong Dương thở một hơi dài, không nói gì thêm. Lăng lão gia thì lại quở trách nói: "Tiêu Gia nếu đã tình cảnh như vậy,
tại sao đến bây giờ mới nói? Nếu như nói sớm hơn một chút, hai nhà chúng ta liên thủ, thì chả phải từ sớm đã có thể trời yên bể lặng
không?". Tiêu Phong Dương ho khụ khụ liên tục, khuôn mặt già đỏ ửng lên, không phải là không muốn nói, mà là bị quyền lực lợi ích làm
cho mờ mắt, vị trí thiên hạ chí tôn, ai không muốn ngồi chứ? Kể cả biết được là ngồi lên rồi thì cũng chỉ là một con bù nhìn, nhưng cái vị trí
đó xét cho cùng thì cũng là mang họ Tiêu ! Nếu như không phải là thực lực của Thiên Thượng Thiên bị tổn thất nặng, binh lực của Tiêu Gia
tan tác, thì làm sao mà phải tìm đến Lăng Gia để nhờ sự giúp đỡ chứ? Có điều những lời này, trong lòng mỗi người họ đều rõ ràng, nhưng
sẽ không có ai nói ra cả. Trong sân của đoàn sứ giả Tiêu Gia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Lão già mặc áo xám tro mặt xị xuống: "Tiêu nhị gia đâu?". "Nhị gia vừa mới đi ra ngoài". Một người thanh niên của Tiêu Gia trả lời: "Trước
lúc ông ấy đi có nói, ông ấy muốn đến Lăng Gia một chuyến, xét cho cùng thì hai nhà cũng là thế giao, gia chủ và Lăng lão gia của Lăng
Gia là huynh đệ kết nghĩa, đến Thừa Thiên mà không đến bái kiến, khó tránh có chút không không hợp tình hợp lí, không phải là hành vi
của con cháu thế gia". "Những điều này ta đều biết, ta cũng không có thời gian nghe ngươi giải thích những điều này". Ông già áo xám tro
lắc tay một cách không kiên nhẫn, hai tay ôm ngực ho khù khụ vài tiếng. Nội thương vẫn hết sức nghiêm trọng, câu trả lời của người thanh
niên này, làm cho hắn trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Nếu như Tiêu Phong Dương không nói một tiếng nào mà rình rình chuồn ra ngoài, hắn
tự nhiên sẽ nghi ngờ có phải là định làm trò gì mờ ám hay không, liệu có gây nên sự bất lợi cho Thiên Thượng Thiên hay không, nhưng hiện
tại Tiêu Phong Dương cho thấy rõ là ngựa xe đàng hoàng đến Lăng Gia, đến đi quang minh chính đại, làm hắn không có lời nào có thể nói
được. Lão già khua tay nói, "U Hàn đợi nhị gia trở về, thì đến thông báo với ta một tiếng". nói rồi nháy mắt ra hiệu cho những người khác,
cả đám hiểu ý, đi theo hắn vào trong phòng riêng. Tiêu U Hàn khẽ trau mày, trên khuôn mặt lạnh tanh của nàng nhìn không ra chút biểu lộ
tình cảm, hoàn toàn không ai có thể biết được là buồn hay vui. Đối với biểu hiện không tín nhiệm mình của chúng, nàng càng là không có
phản ứng gì. "Trước lúc chưa đến Thừa Thiên, đã biết được nhiệm vụ lần này là không dễ dàng, nhưng tuyệt đối không thể ngờ được rằng
nó lại khó khăn đến mức độ như thế này, lão phu hiện nay thật sự không hiểu, chưởng môn nhân rốt cuộc là nghĩ như thế nào". Lão già áo
xám tro trau đôi lông mày đã lấm tấm bạc, tâm tư nặng trĩu nói. "Lời này của nhị thúc là có ý g?". Một trung niên gầy gầy
hỏi. "Môn phái lần này phái ra tất cả là 7 người, nhừn ngoài lão phu ra, năm người các ngươi tuy nói là võ công không phải kém cỏi,
nhưng cũng chỉ là ở mức không kém cỏi mà thôi, trong trận chiến với các cao thủ đương thế, thì có thể gọi là không được tính đến. Đó là
một trong những điều ta không hiểu; mà việc phái Tiêu U Hàn giám sát Tiêu Phong Dương thì lại càng là vô lí đùng đùng!". Lão già áo xám
tro trong lòng lo lắng không yên: "Tiêu U Hàn tuy là đệ tử bản môn, nhưng vẫn là người của gia tộc họ Tiêu, bất luận là môn phái tẩy não
cho cô ta thế nào thì đều khó có thể thay đổi được sự thực đó; nếu như môn phái có sự tranh chấp với Tiêu Gia, nghĩ ra thì Tiêu U Hàn đó
bất luận là trung thành với bản môn như thế nào, nhưng cuối cùng cũng sẽ tuyệt đối không đứng về phía chúng ta, đây là điểm thứ hai mà
ta không tài nào hiểu được". "Thứ ba, mà lực lượng như thế này có được phái ra, thì cũng có thể có được tác dụng gì? Nhưng mà chưởng
môn nhân lại cứ giao ra nhiệm vụ quan trọng như vậy, quả thật là làm cho người ta không hiểu được mà!".
"Chẳng nhẽ…". Lão già áo xám tro đột nhiên đứng phắt dậy, hay cánh tay hắn hơi run run, trong mồm lại ứa ra một chút máu tươi, hắn bị
một suy nghĩ bất ngờ trong đầu hắn dọa cho hồn bay phách lạc "Tiêu Phong Dương là bia đỡ đạn của chúng ta, Tiêu U Hàn là bia đỡ đạn
của Tiêu Dương Phong, chẳng nhẽ chúng ta cũng là một bia đỡ đạn". Năm người còn lại lập tức ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt bỗng chốc
trở lên cực kì khó coi. Cửa bắc thành Thừa Thiên. Ngọc Mãn Thiên cưỡi một con ngựa cao lớn, bộ mặt vênh váo, cái thân người chắc
nịch như gấu chó của hắn dường như đè xuống làm cho con ngựa bước đi rất vất vả, phía sau hắn, là một đội xe dài dằng dặclão già
râu trắng mặc áo đen ngồi trên lưng ngựa như tượng bồ tát đất, đi bên cạnh là 7 người mặc áo đen khác, ai nấy mặt mày lạnh tanh, sắc
mặt không chút sức sống, giống như là người chết vậy. Rõ ràng là chúng đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng trog cảm giác của người khác,
thì chúng giống như những âm hồn hữu hình vô chất, cảm giác cực kì đáng sợ. Cao cao trên thành lầu, Lăng Trì đứng lặng trước gió, dõi
nhìn theo đoàn sứ giả của Ngọc Gia, lẩm rẩm tự nói: Chẳng nhẽ đây chính là lực lượng thần bí nhất trong truyền thuyết của Ngọc Gia, tên
nào tên nấy có ba hồn bẩy vía chắc? Sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ rồi hắn vẫy vẫy tay, Lăng Phong và Lăng Vân cùng nhau
chạy đến. Lăng Trì chỉ tay, nói: "Bố trí người, chú ý nghiêm mật đến những người này cho ta, không được phép có chút gì khinh xuất". Hai
người không nói gì, thân người đồng thời vọt ra phía sau tường thành, biến mất không còn vết tích. Lăng Trì bước hai bước, vẫn cảm thấy
có chút không yên tâm, lệnh cho Lăng Lôi đến, nói: "Tìm mấy người đến chúc mừng của Sơn Đại Vương, tiến thành thăm dò một chút đối
với 3 lão già và 7 tên mặc áo đen kia. Xem thực lực của chúng thế nào, nếu cần thiết có thể đánh một trận, xem xem thực lực của chúng
rốt cuộc là như thế nào; kêu Lăng Phong chú ý một chút, xem Ngọc Gia ngoài vị Ngọc tam gia và mấy người này ra, còn có cao thủ nào
khác đang ẩn nấp hay không, nếu như có thì phải báo cáo ngay cho công tử biết". Nếu như Ngọc Gia đã dùng đến những người giỏi nhất
mà vẫn chỉ là để che giấu điều gì đó, thì lực lượng được che giấu này tuyệt đối không phải Lăng Vân, Lăng Phong, thậm chí là bản thân
mình có thể đối phó được! Đó là lí do mà Lăng Trì lệnh cho Lăng Lôi đi dò xét
Quyển 7
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.