Chương trước
Chương sau
.
A Hắc hắc hắc cười nói: "Nhị công tử tất nhiên sẽ coi là trân bảo, chúng ta sẽ nhận được vô số tặng phẩm a, tựa như lần trước ngươi đưa đến vài thỏ nhi gia, Nhị công tư không phải đã thưởng cho ngài một ngàn lượng bạc sao".
Trên đầu Lăng Thiên toát ra vài đạo hắc tuyến, thiếu chút nữa đem toàn bộ thức ăn vừa mới ăn nhổ ra. Con mẹ nó, bổn công tử thầm nghĩ muốn đùa giỡn với bọn họ một phen, không nghĩ tới lại nghe được chuyện chán ghét như vậy. Không nghĩ tới nơi này không chỉ là sản nghiệp của Hoàng Phủ thế gia mà còn là nơi mà một gã Nhị công tử gì đó cung cấp đào cho các nơi!
"Tự tìm cái chết!" Lăng Thiên không kiên nhẫn nghe tiếp, trong lòng phẫn nộ vung tay lên. A Hắc đang cạp cạp cười vô cùng sung sướng đột nhiên tựa như một cọng rơm bay lên, bịch một tiếng rơi lên trên bàn, ngay lập tức nước canh văng tung tóe khắp nơi. Âm thanh kêu cứu giống như giết heo vang lên.
Lăng Thiên ban đầu không dự định đánh lộn ở đây, dù sao cũng là hắn ăn bá vương cơm trước nhưng sau khi nghe được loại chuyện chán ghét này ngay lập tức cảm giác nếu không đem mấy kẻ cặn bã này cải tạo lại thì cũng không tránh khỏi phải xin lỗi Đảng, xin lỗi nhân dân.
Giơ tay lên đã thấy máu tươi đầm đìa, chưởng căn ấn xuống lại thêm huyết nhục mơ hồ, lại giơ lên rồi lại ấn xuống, bịch một tiếng, trên mặt bàn xuất hiện một cái lỗ lớn mà đầu "A Hắc" lại cứ như vậy mà bị cắm vào trong lỗ không nhúc nhích, xem ra đã hôn mê bất tỉnh.
Mấy gã đại hán khác nhất thời há to mồm sợ hãi nhìn vị tiểu bạch kiếm công tử gia nọ, không ai từng nghĩ đến thiếu niên công tử nhìn có vẻ trói gà không chặt này lại có thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Tất cả đều sợ run cả người, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin tha.
"Xem ra loại sự tình này Nhị công tử của các ngươi đã thực hiện không ít lần?" Lăng Thiên nhe răng cười, vẻ mặt trông rất là anh tuấn mà mê hoặc.
"Không… Không… chỉ vài lần…" Biết rõ đã gặp phải nhân vật khó giải quyết, ba đại hán đã sợ đến mức chân run lên như cầy sấy, chỉ cảm thấy hạ thân trước sau sợ hãi khẩn cấp.
"Không vài lần? Như vậy mà nói thì cũng đã không chỉ một lần?" Vẻ tươi cười của Lăng Thiên càng thêm lạnh lùng. "Hôm nay có chuyện gì xảy ra?"
"Hôm nay…" Hai khớp hàm của đại hán va chạm vào nhau lách cách nói: "Công tử gia vừa mới tiến vào, chưởng quỹ mập đã phái người đi tìm chúng ta nói là, nói là có một mặt hàng tốt mới đến… Chuẩn bị sẵn sàng."
"Mặt hàng tốt? Cái gì là mặt hàng tốt?" Lăng Thiên lạnh giọng hỏi: "Như thế nào là chuẩn bị sẵn sàng?".
"Chính là, nếu có thiếu niên công tử anh tuấn thì trước hết báo cho Nhị công tử xem qua, nếu như Nhị công tử không trúng ý thì sẽ đưa đến thành Nam… Tú Dật viện, còn nếu trúng ý thì chúng ta đưa đến chỗ Thỏ nhi công tử kia…, rất được… hoan nghênh…". Đại hán kia mắt thấy sắc mặt Lăng Thiên ngày càng xanh xám đi thì miễn cưỡng nói xong.
Lăng Thiên gần như tức điên quát lên: "Nhị công tử kia là ai
"Là… là con nuôi thứ hai của Hoàng Phủ thế gia gia chủ, hắn hắn… thích mỹ nữ nhưng càng thêm thích mỹ nam tử…" Đột nhiên ba người phát hiện trên mặt Lăng Thiên có hắc khí xông lên, một gã thông minh vội vàng quỳ xuống gào khóc nói: "Công tử tha mạng, chúng ta… chúng ta cũng là bị ép buộc…".
"Bị ép buộc?". Lăng Thiên lạnh lùng nói: "Các ngươi bị bức bách mà bụng béo bệu, gia tài bạc triệu! Thực sự là hảo a" rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Cũng nên hiểu cho bổn công tử, ta có giết người cũng là do bị các ngươi bức bách!" Những lời này vừa ra, ba đại hán đều gục xuống, ở trên huyệt Thái Dương bọn họ đều cắm một chiếc đũa…
Lại nhìn chưởng quầy mập kia lúc này sớm đã hôn mê bất tỉnh, Lăng Thiên tiến lại tát cho hắn hai cái, cái đầu mập mạp đong đưa, từ khóe miệng máu đỏ tươi vọt ra… Chưởng quầy mập tự nhiên cũng tỉnh lại.
Lăng Thiên vỗ vỗ tay, lau máu tươi ở trên tay lên quần áo của chưởng quầy mập rồi bộ dáng hòa nhã dễ gần hỏi: "Chơi đùa rất tốt chứ? Còn muốn chơi nữa hay không!" Hắn vừa nói vừa nghiến răng để lộ ra hai hàm răng nanh trắng như tuyết, tựa như một con mãnh hổ mở to cái miệng lớn như chậu máu.
Lăng Thiên vừa động thủ đã trực tiếp khiến cho gã béo đang sợ ngây người ngay lập tức phục hồi lại tinh thần, cố ý há mồm kêu la nhưng rồi lại không dám hoảng sợ mà nuốt vào.
Hai tròng mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh hấp háy rồi đột nhiên gào lên khóc lớn, vừa mới khóc ra được một tiếng thì lại đột nhiên nôn ói ra, vừa nhổ ra nhưng khi thấy được bốn xác chết trên mặt đất mà kẻ nào kẻ ấy đều trợn trừng mắt nhìn vào hắn thì không nhịn được sợ tới mức toàn thân run tẩy cầm cập, hai mắt lộn trắng, một câu cũng không kịp nói rồi hôn mê bất tỉnh…
Đáng thương cho chưởng quầy mập mạp, liên tục bị sợ đến choáng váng.
"Hừ!" Lăng Thiên nhàm chán nhìn gã thầm nghĩ chẳng lẽ còn sót một vị Hoàng Phủ thế gia Nhị công tử? Hoàng Phủ Nghiêm hàn lại có thể còn một gã con nuôi có tiền đồ như vậy mà lại có thể còn có đam mê kiểu này? Không biết có nên đi xem không a.
Nghĩ vậy, Lăng Thiên vừa suy xét vừa chậm rãi đi ra ngoài, khi đi qua gã chưởng quầy mập thì dường như vô cùng không cẩn thận dẫm lên đầu hắn, bụp một tiếng trong trẻo vang lên, âm thanh tựa như đạp vỡ một quả trứng, màu đỏ trắng bắn tung tóe khắp nơi…
Cũng không thèm quay đầu lại, Lăng Thiên đi ra khỏi tửu lâu một mạch thăm dò nhưng mọi người vừa nghe đến tên tuổi Hoàng Phủ thế gia thì đều giống như là nghe thấy ôn thần, chỉ sợ trốn tránh không kịp. Lăng thiên liên tục thăm dò bảy tám người nhưng không ai dám nói gì, mãi thật vất vả mới nghe được từ một người cái địa chỉ đồng thời trong lòng cũng nổi sóng lớn ngập trời.
Hiện tại Lăng Thiên có khả năng nghe thấy mọi động tĩnh trong vòng mấy trăm trượng bốn phương tám hướng, hắn nghe thấy có thanh âm đau khổ, có tiếng chửi mắng mà đối tượng đều là người của Hoàng Phủ thế gia gì đó khiến cho trong lòng Lăng Thiên lại càng nặng nề! Gia tộc như vậy mà lại có thể luôn luôn phát triển cho tới bây giờ! Quả thực là thế gian dị thường.
Trong lòng Lăng Thiên đã quyết định, hôm nay sẽ triệt để tiêu diệt gia tộc tội ác ngập trời này! Bất kể là Thiên Phong đại lục hay là Thiên Tinh đại lục, kẻ bại hoại như vậy Lăng Thiên tuyệt đối không cho phép tồn tại ở trên đời, nhất là một gia tộc tà ác lại có thực lực, có vũ lực cứ tồn tại một ngày thì có vô số vô tội dân phản chịu đau khổ. Lăng Thiên tự đánh giá mình tuy không phải là Đấng cứu thế mà cũng hiểu rõ là hắn không có biện pháp cứu vớt cả thế giới nhưng chỉ cần ta nhìn thấy, ta đã muốn xen vào thì có thể quản bao nhiêu tốt bấy nhiêu, có thể cứu một người là được một người. Có thể giết thì tuyệt đối không để sót một người.
Khi Lăng Thiên đang hỏi thăm về Hoàng Phủ thế gia thì Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều đang chạy ba chấn bốn cẳng trở về, không vội không được a, Lăng Kiếm chỉ cho bọn hắn thời gian một ngày, sau một ngày này có lẽ trên đời này sẽ không còn có Hoàng Phủ thế gia nữa.
Nhưng Hoàng Phủ Nghiêm Hàn lại không biết, bất kể hắn lựa chọn thế nào thì kết cục của Hoàng Phủ thế gia nhất định sẽ bị tiêu diệt. Vì con nuôi đầy hứa hẹn kia đã khe khẽ vô thanh vô tức đem đến nhà một sát tinh kinh khủng nhất trên đời.
Hoàng Phủ thế gia nhất định sẽ bị tiêu diệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Nếu như Hoàng Phủ Nghiêm Hàn biết được nguyên nhân gây ra họa diệt tộc này dĩ nhiên là do hai mươi lượng bạc thì tin tưởng là có thể điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi mà ngất đi! Nếu như sớm biết, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn thà rằng lấy ra hai nghìn vạn để miễn trừ tai họa, thậm chí nhiều hơn cũng có thể a!
Lăng Thiên đã đem mệnh lệnh hủy diệt Hoàng Phủ thế gia truyền ra ngoài, tin tưởng rằng không bao lâu sau Lăng Kiếm sẽ dẫn Thuận Thiên Minh đến nhưng Lăng Thiên lại không chờ đợi được mà tự dẫn đầu đi vào trong phạm vi thế lực của Hoàng Phủ thế gia.
Lăng Thiên nhẹ buông tay, thân thể trước mặt vừa mới vừa rồi còn sống sờ sờ mà nay mềm oặt ngã xuống, không còn bất cứ cơ hội sống nào nữa. Lăng Thiên lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt bắn ra sát khí sắc nhọn tối tăm lạnh lẽo. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy thì quả thực hắn không thể tưởng được thự sự lại có người có thể làm ra chuyện tàn nhẫn mất sạch nhân tính như thế. Hơn nữa một hồi tái tam, chết cũng không hối cải vẫn cứ biểu hiện ra bộ dáng một người lương thiện vô hại thuần lương. Vị con nuôi của Hoàng Phủ Nghiêm Hàn này thật đúng là một siêu cấp nhân tài, tuyệt đối là nhân tài cần phải bị thiên lôi đánh chết nếu như ông trời thật sự có mắt mà nói!
Ông trời có mắt hay không thì Lăng Thiên không biết nhưng Lăng Thiên biết chính mình có mắt! Lăng Thiên xuất quỷ nhập thần tiềm nhập vào Tây viện của Hoàng Phủ thế gia, nơi này chính là nơi vị con nuôi thứ hai của Hoàng Phủ Nghiêm Hàn ở, bắt lấy một thị vệ tra hỏi một lần thì Lăng Thiên phẫn nộ tới cực điếm.
Trải qua hai thế giới, tính tình của Lăng Thiên mặc dù không dám nói là có khả năng kiềm chế hơn người, sắc mặt không lộ ra vẻ vui hay buồn nhưng ít nhất lực kiềm chế vẫn phải có, nay có thể làm cho Lăng đại công tử phẫn nộ như thế thì có thể tưởng tượng chuyện vị Hoàng Phủ thiếu gia này làm ra "tốt" như thế nào!
Mấy năm nay, con số gã thị vệ này có thể nói ra chỉ là số đại khái nhưng cũng đã có đến mấy ngàn thiếu nữ qua tay, bị vị Nhị công tử nay buôn bán đến các nơi Thiên Phong đại lục, bên cạnh đó chuyện bức bách người lương thiện làm kỹ nữ, chuyện gia đình có người mất tích càng đếm không xuể, còn có những thiếu niên vì tướng mạo anh tuấn nên bị giam cầm, cung cấp làm thú vui tục tĩu cho những kẻ có tiền cũng có mấy ngàn người. Mà đa số thiếu nam thiếu nữ đều đã bị bí mật trục xuất đến các thành thị khác của Thiên Phong đại lục, thậm chí còn có bộ phận vượt trùng dương bị đưa đến Thiên Tinh, Thiên Dương đại lục, qua đó Hoàng Phủ thế gia kiếm được vô số của cải!
Con số khủng bố như vậy là con số mà một gã thị vệ bình thường có thể biết được, còn con số thật sự thì rốt cuộc có bao nhiêu? Thật là kẻ tàn dân tính người, phát rồ, lão tử hôm nay không khiến cho Hoàng Phủ thế gia các ngươi cả nhà cử tang, nếu không ta không phải tên là "Lăng Thiên".
Lăng Thiên cắn răng, hôm nay cho dù là Thiên hoàng lão tử tự mình xuống trần cu xin cho Hoàng Phủ thế gia xin thì kết cục cũng không thể thay đổi. Cho dù có thể chiêu hàng hạng người như vậy thì chiêu hàng có ích lợi gì? Những kẻ cặn bã này nhất định phải tiêu diệt, nơi mà chúng có thể đi duy nhất là địa ngục mà thôi.
Nếu như Hoàng Phủ thế gia gia chủ Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nói mình căn bản không biết chuyện như vậy thì đó mới là chuyện hoạt kê nhất thiên hạ. Con mẹ nó, mỗi ngày ngươi thấy một số lớn bạc chảy về mà ngươi cũng không suy nghĩ một chút là bạc này từ đâu tới a. Có thể không biết mới là việc lạ! Cho nên Lăng Thiên nhanh chóng quyết định cho dù đem mọi người trong Hoàng Phủ thế gia từ Ngũ Đại cho tới huyền tôn toàn bộ giết sạch, tin tưởng cũng không một kẻ nào là bị oan. Nếu nói là trẻ con vô tội thì ở địa phương khác là có thể còn ở Hoàng Phủ thế gia ngươi dã đầu thai vào cái gia đình này thì bản thân chính là nghiệp chướng quá nặng nề!
Nhổ cỏ tận gốc, một người cũng không lưu lại!
Để lại phía sau xác chết, Lăng Thiên đột ngột tiến vào trong phòng, sau khi tìm kiếm một lần cuối cùng phát hiện ra một lối vòa trong một tủ quần áo, hắn đẩy một cái dịch chuyển tủ quần áo để lộ ra một cái lối vào rộng rãi có từng bậc thềm đá chính tề đi thông xuống dưới lòng đất, bên trong vang lên thanh âm không vừa lòng của một người: "Vương Ba, ngươi khẩn cấp cái rắm a, chờ một lát nữa, sau khi các huynh đệ sảng khoái xong xuôi thì tự nhiên sẽ đến lượt ngươi, con mẹ ngươi mỗi lần đều được giành hạng nhất, lần này phải thay phiên ở bên ngoài mà còn khẩn cấp như vậy, đúng là không có chút tiền đồ nào!".
Quyển 7
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.