Chương trước
Chương sau
"Không biết lời của trưởng lão Thủy Vô Ba là có ý gì?" Ngữ thanh âm trầm, sắc mặt càng âm trầm, người nói chuyện chính là một lão già mũi ưng ngồi thủ vị của Thiên Thượng Thiên. Thủy Vô Ba không coi ai ra gì khiên cho vị nguyên lão của Thiên Thượng Thiên này phẫn nộ!
Ngàn năm qua, vô luận Thiên Thượng Thiên nỗ lực như thế nào cũng bị Vô Thượng Thiên vừa vô ý vừa hữu ý chèn ép. Tới thời bọn họ cuối cùng hơi có cơ hội chuyển biến, môn nhân đệ tử có không ít người có thiên chất câu giai, vốn cho rằng có thể tạo ra được một chút xoay chuyển, ai ngờ Vô Thượng Thiên lại xuất ra một Tống Quân Thiên Lý, càng bị áp bức thảm hại hơn. Vốn đã cực kỳ phiền muộn. Ngày hôm nay ở đây làm trọng tài cho trận quyết chiến của hai nhà Thủy Ngọc, hai môn phái vốn có địa vị ngang bằng nhau, vậy mà đến lúc Thủy Mạn Không giới thiệu được một nửa lại bị cắt đứt.
Mà câu hỏi cắt lời dĩ nhiên là Tống Quân Thiên Lý của Vô Thượng Thiên sao chưa tới? Cho dù là quen nhẫn cũng không thể nhẫn?!!
Quả thực là khinh người quá
Thủy Vô Ba lạnh lùng liếc mắt nhìn vị nguyên lão kia, bản mặt cứng ngắc không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: "Ngươi cho là thế nào, thì nó là như thế!"
Ầm!
Tức giận bùng nổ rồi!
Lão già mũi ưng đứng phắt dậy, nổi giận quát lớn: "Thủy Vô Ba! Người dám nhục mạ sư môn ta, lão phu hôm nay quyết không đội trời chung với ngươi!"
Thủy Vô Ba có phần vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên từng đợt nghi hoặc. Ta nhục mạ sư môn hắn lúc nào? Người này thực là quá khó hiểu đi! Với người như vậy, Thủy Vô Ba đương nhiên sẽ không khách khí, lại càng không giải thích hay truy vấn, lạnh lùng nói: "Không đội trời chung với ta? Bằng vào ngươi xứng sao?! Lấy thực lực của các hạ, thực sự có tư cách bình luận cuộc chiến này sao?"
Lão già mũi ưng tức giận, toàn thân run rẩy kịch liệt, thanh âm biến đổi: "Hảo cuồng đồ…"
Thủy Vô Ba hoàn toàn không để ý, tự mình nâng lên một chén rượu, nhấp một ngum. Là người đứng đầu một nhà cũng là chủ nhân của yến hội hôm nay, Thủy Mạn Không còn chưa nói kính rượu, không ngờ hắn đã tự mình uống. Đây hiển nhiên là một hành vi vô lễ.
Ngọc Mãn Lâu nhìn Thủy Vô Ba, trong mắt chợt hiện tiếu ý, lại cười nói: "Vị trưởng lão này, vị Thủy huynh này chỉ sợ cũng không khinh thị ngươi đâu, mà căn bản là hắn không khách sáo, nói dễ hiểu hơn, Thủy Vô Ba Thủy huynh hắn là một người không để tâm đến mọi chuyện, là người vì truy cầu đỉnh cao võ đạo mà tồn tại, còn bất kể là những chuyện nào khác, cũng sẽ không để ở trong lòng. Người như vậy khi nghe thấy thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý không tới, đương nhiên muốn hỏi một câu, ta có thể cam đoan Thủy huynh không có dụng ý khác đâu."
Chúng nhân của Thủy gia không vì Thủy Vô Ba mà biện giải, nhưng cừu địch như Ngọc Mãn Lâu lại cướp lời nói giúp Thủy Vô Ba giải thích, chuyện này thực quỷ dị.
Ánh mắt Thủy Vô Ba sáng lên, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười: "Nói hay, ta kính người một chén!" Nói rồi, nâng chén rượu lên, xa xa tương kính
Ngọc Mãn Lâu cười ha hả, cũng đưa chén rượu lên, một hơi uống cạn.
Hai người này không chờ Thủy Mạn Không tuyên bố tiệc rượu bắt đầu đã tự tung tự tác. Thủy Vô Ba vô ý, còn Ngọc Mãn Lâu mở miệng lại là cố ý.
Vốn hắn định tọa sơn quan hổ đấu, nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy tức giận chợt hiện chợt ẩn trên mặt Thủy Mạn Không, không khỏi nhớ tới lời đồn nội bộ Thủy gia bất hợp nghiêm trọng, tròng mắt xoay động, tâm tư chợt chuyển, liền đứng dậy ngay lúc đó. Nếu hắn không thay Thủy Vô Ba giải thích, Thủy Mạn Không lại không cảm thấy tức giận. Nhưng tới lúc này, Ngọc Mãn Lâu cảm thấy mình đã thành công, đào ra một con rạch phân cách đệ nhất cao thủ của Thủy gia cùng với gia chủ Thủy gia. Ước chiến lần này, Thủy gia vô luận thắng bại ra sao, con rạch này cũng không thể tiêu trừ! Nếu bởi vậy mà tạo thành tranh đấu, nội bộ Thủy gia sẽ tự tay chém giết lẫn nhau, đương nhiên là kết quả tốt nhất…
Lão già mũi ưng thở hồng hộc nhìn Thủy Vô Ba, một lúc lâu, dưới sự khuyên bảo của hai người khác, mới nặng nề ngồi xuống. Nhưng vào lúc này từ một hướng nào đó mơ hồ truyền đến một cảm giác rùng mình. Trong đại sảnh, ba người Thủy Mạn Không, Ngọc Mãn Lâu, Thủy Vô Ba cùng lúc biến sắc, ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn ra cửa, như lâm đại địch!
Đám người còn lại cũng có không ít người phát hiện sự dị thường, đều nhìn ra cửa. Nguồn: truyentop.net
Một thanh âm thanh lãnh tựa như hàn phong từ cửu u thổi ra, mang theo hàn lãnh thấu xương tựa như những phiến hàn băng nhẹ nhàng truyền vào đại sảnh: "Thủy gia quả nhiên phòng bị sâm nghiêm, danh bất hư truyền, bội phục. Tại hạ hôm nay mạo muội tới chơi, xin hỏi gia chủ Hoàng Phủ thế gia Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng với gia chủ Tống gia Tống Thiên Kiều có ở bên trong không?"
Thủy Vô Ba quát lạnh: "Ai?" Một cỗ chiến ý cường liệt theo tiếng quát xông ra ngoài, hắn đã cảm giác được, từ khí thế người vừa đến, võ công vị tất đã dưới hắn. Đại lục Thiên Phong từ lúc nào có một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy? Mà ngay cả mình cũng không biết?
Khí thế của Thủy Vô Ba vừa tuôn ra, bên ngoài một trận sát khí như một trận phong ba điên cuồng đáp trả, mạnh mẽ tiến vào! Mọi người trong sảnh nhất thời cảm thấy miệng mũi không thông toàn thân
Chiến ý là chiến ý, hoàn toàn không thể đánh đồng với sát khí!
Tuy Thủy Vô Ba là đệ nhất cao thủ của Thủy gia, chiến ý cực kỳ nồng hậu. Nhưng cả đời hắn chân chính giết người lại không có bao nhiêu! Mà sát khí hình thành như một vật thể thực sự như vậy, rõ ràng là phải giết chóc vô số mới có thể bồi dưỡng ra. Sát khí như vậy, hoàn toàn là coi mạng người như cỏ rác! Ngay cả võ công của Thủy Vô Ba có cao gấp mười lần, cũng tuyệt vô pháp có được!
Chuyện phát sinh trước mắt quả thậy là chuyện cực lớn!
Tựa hồ toàn bộ cao thủ đứng đầu thiên hạ tập trung ở nơi đây. Vậy mà lại có người thực sự dám đến nơi này khiêu khích! Chúng nhân đều có một loại cảm giác như đang mơ màng, là ai to gan lớn mật như thế? Lẽ nào người này là Tống Quân Thiên Lý của Vô Thượng Thiên? Nhưng cho dù là có trú nhan thuật, thì tuổi nam nhân này tựa hồ còn quá trẻ đi, quả thực là một đại hài tử!
Trên thực tế nam nhân trước mặt mọi người nếu chỉ tính về tuổi tác mà nói, quả thật đúng là một đại hài tử!
Thủy Vô Ba quát lên một tiếng chói tai, thân thể bay vù ra ngoài, giữa không trung, quang hoa chợt lóe, trường kiếm đã rời vỏ. Kiếm quang lệ liệt mang theo tiếng sấm không dứt với thế không thể chống đỡ lao ra!
Loại chuyện sơ suất khinh địch, có thể gặp ở rất nhiều người, ở rất nhiều cuộc chiến, nhưng tuyệt đối không xuất hiện trên người Thủy Vô Ba.
Hắn là một võ si, một võ si phi thường đơn thuần. Ngoại trừ võ công ra, vạn vật trong thiên địa cũng không ở trong lòng hắn. Cho dù đối mặt với một thương nhân, Thủy Vô Ba cũng tuyệt không khinh địch, sẽ toàn lực ứng phó như trước!
Cho nên một kiếm nhìn như đơn giản của hắn, kỳ thực đã ngưng tụ toàn bộ công lực của hắn! Thế kiếm một đi không về, không quản người tới là ai, hảo tâm hay là ác ý, Mọi thứ đều không trọng yếu, một kiếm đã xuất ra không có ý thu lại! Thần tới giết thần, phật tới giết phật!
Nếu đổi lại là người khác, sợ rằng sẽ ăn phải quả đắng dưới một kiếm không chút lưu thủ của Thủy Vô Ba. Thậm chí sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Dù sao, trên võ lâm, người vừa lên đã lật cả con bài tẩy, toàn lực ứng phó quả thực quá ít. Đây cũng là ý nghĩ của chúng nhân trong đại sảnh.
Thế nhưng, chúng nhân đều thất vọng.
Đối thủ mà Thủy Vô Ba gặp phải, người đến đây quấy rối, trùng hợp cũng là một người chưa từng khinh thường đối thủ của mình, với kỹ năng chức nghiệp của bản thân cũng chuẩn bị kỹ càng tùy thời ứng phó, không có nửa điểm thả lỏng. Người này giống như là giết gà chẻ củi, cũng sẽ dùng kiếm của hắn, dùng kiếm pháp của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất để tiến hành!
Kiếm, đã trở thành một bộ phận trên thân thể, cũng là bản năng của chính hắn! Nhanh, chính là phương hướng mà hắn cả đời truy cầu!
Chúng nhân trong sảnh, bao gồm cao thủ của Ngọc gia cùng với hai đại ẩn môn, một là tự trọng thân phận, hai là khách từ xa đến, nhất loạt bất động. Về phần Tống Thiên Kiều và Hoàng Phủ Nghiêm Hàn thì lại càng không dám động. Tại Thủy gia đâu đến lượt hai người xuất đầu? Cho dù có tâm lấy lòng, cũng không ai trong bọn họ đủ tư cách, cũng không đủ thực lực!
Bên ngoài kiếm quang lóe ra, sau một loạt những tiếng kêu keng keng, hai tiếng quát chói tai cùng lúc vang lên, một tiếng kêu rên, một tiếng hít thở. Thân thể của Thủy Vô Ba đảo lộn một vòng giữa không trung rồi quay về, rơi vào chỗ ngồi lúc trước của bản thân hắn.
Tất cả mọi chuyện thực sự quá nhanh, nếu nói nhanh như điện quang hỏa thạch cũng không quá đáng. Những người võ công hơi yếu thậm chí không thể phát hiện ra biến hóa của tình huống trước mắt. Nhưng người có tư cách tiến vào trong phòng này, làm gì có ai không phải là võ học cao nhân mắt thần như điện?! Người xa lạ có lai lịch thần bí này có thể cân sức cân tài với đệ nhất cao thủ của Thủy gia Thủy Vô Ba, không chút rơi xuống hạ phong, thì cũng đã tượng trưng cho thân phận cực đại của bản thân hắn.
Hơn nữa, chuyện phía sau còn xa mới kết thúc…
"Ầm!" một tiếng nổ, hai phiến của cửa đại sảnh bị cắt đoạn chỉnh tề đổ ra bên ngoài, trong khói bụi tràn ngập, một hắc y nhân bịt mặt đứng ở cửa, ánh mắt tựa lãnh điện cực nhanh dò xét một vòng trong đại sảnh. Đầu tiên là nhìn Ngọc Mãn Lâu trong chớp mắt, sau đó cấp tốc rơi trên mặt hai người Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng với Tống Thiên Kiều
Quyển 7
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.