Chỉ cần nghe tiếng vó ngựa gấp gáp, là có thể đoán rằng những người kiêu ngạo ương ngạnh đến mức nào! Hơn nữa, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh.
Lăng Thiên thở dài, trên mặt nộ ra nụ cười kỳ quái, những người này so với mình khi còn là công tử quần là áo lượt tại Thừa Thiên còn lợi hại hơn. Bản thân mình cho dù là quần là áo lượt, cũng không từng thương tổn đến bất kỳ nhân mạng nào. Bốn người Lăng Kiếm cùng lúc nở ra nụ cười ngầm hiểu ý, hiển nhiên minh bạch công tử nhà mình đang nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa gấp gáp dừng lại, rõ ràng là dừng ở bên ngoài của "Bích Thủy quán", tiếp đó bên ngoài rối loạn một trận. Giây lát sau, một thanh âm ngang ngược vang lên:" … Cái gì? Hôm nay không tiếp khách sao? Mẹ ngươi phóng rắm gì đó! Mở tửu lâu mà không tiếp khách? Cứ mỗi lần lão tử đến nơi này, ngươi một mực nói không tiếp khách? Lão vương bát đản, ngươi chán sống rồi hả?"
Tiếp đó nghe thấy thanh âm khép nép của chưởng quỹ, bất quá hoàn toàn không có hiệu quả. Một tiếng "ầm" vang lên, không biết là vật gì đó bị phá hủy, chợt nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ kìa càng lúc càng gần:" Con mẹ nó, bên trong rõ ràng là không có khách nhân, rõ ràng là lừa gạt lão tử,thực sự không biết tốt xấu sao? Cái gì? Một bàn khách nhân?... Không ngờ lại bá đạo bao trọn cả Bích Thủy quán? Con bà nó, người nào dám bừa bãi như vậy? Bọn bay, hót chúng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1388312/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.