Chương trước
Chương sau
.
"Cha…" Thân hình Ngọc Băng Nhan đứng lặng, kinh ngạc nhìn phụ thân, đột nhiên nhào vào lòng Ngọc Mãn Đường, nước mắt tuôn rơi.
Ngọc Mãn Đường ôm chặt nữ nhi vào lòng, cảm thấy rõ ràng phụ tử tình thâm, không kìm chế được, khóe mắt ửng đỏ.
Một lúc sau, Ngọc Băng Nhan mới ngừng khóc, thấp giọng nói: "Lần này đi đến Thiên Phong, người khác không dám nói, nhưng Băng Nhan quyết không có nửa điểm nguy hiểm, mong cha yên tâm."
"Hả?" Ngọc Mãn Đường chau màu, đột nhiên sắc mặt vui mừng, nói: "Có phải Lăng Thiên có an bài gì hay không?"
"Cái gì mà Lăng Thiên chứ? Thiên ca là con rể của cha mà." Ngọc Băng Nhan xấu hổ nói.
"Ha ha, đúng đúng, đúng, là con rể ta có cái gì an bài?" Ngọc Mãn Đường vô cùng cao hứng.
"Đúng vậy, tất cả mọi việc đều nằm trong tay Thiên ca." Ngọc Băng Nhan đỏ mặt nói.
Hết thảy nằm trong tay sao? Ngọc Mãn Đường tinh tế ngẫm nghĩ những lời này, trong lòng chợt thấy h
Những lời này thật khó lường, Lăng Thiên lúc nào có bản lĩnh lớn đến như vậy? Trong lòng Ngọc Mãn Đường có phần không mấy tin tưởng, nhưng thấy vẻ chắc chắn của nữ nhi, lấy tài hoa trí tuệ của Ngọc Mãn Đường, lại biết rằng nói nhiều chỉ thêm hỏng, cho nên thức thời không hỏi nữa. Tuy nhiên hắn đã yên tâm không ít.
Thực ra Ngọc Mãn Đường đã sớm có sự chuẩn bị, tính mệnh của Ngọc Băng Nhan khẳng định đã an toàn, về phần chuẩn bị thế nào, mình không nên hỏi đến sẽ tốt hơn. Vạn nhất hông cẩn thận tiết lộ ra ngoài, vậy khó tránh sẽ bị phiền phức. Ngọc Mãn Đường tuy rằng rất tự tin, nhưng lại vẫn cảm thấy mặc cảm khi nghĩ đến các thủ đoạn của đại ca. Chỉ có giả bộ hồ đồ không biét, mới là cách tốt nhất để bảo lưu bí mật.
"Cha! Thiên ca phái năm trăm hộ vệ hộ tống con. Phải thỉnh cha an bài rồi. Để bọn họ du ngoạn ở ngoài thành Minh Ngọc hai ngày. Qua hai ngày thì ngoại trừ lưu lại vài tên thiếp thân hộ về, còn lại thì để bọn họ trở về Thừa Thiên đi." Ngọc Băng Nhan ngẩng đầu lên nói. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
"Đây là đương nhiên." Ngọc Mãn Đường cười ha hả. Đột nhiên chớp mắt. Có chút đùa cợt nhìn nữ nhi của mình: "Ta xem ra năm trăm người này ai lấy đề thần hoàn khí túc. Đều là những nhân tài hiếm có. Con rể ta vì con mà chọn mấy tên thiếp thân hộ vệ. Khẳng định thực lực không tầm thường, có phải không? Chà con rể ta bỏ ra chút vốn không nhỏ nha!"
Ngọc Băng Nhan đỏ mặt. Khẽ khàng gật đầu: "Nữ nhi không dám giấu cha. Bằng vào võ công hiện tại của mấy người bọn họ. Bất luận là ai cũng có thể luận thắng bại với tam thúc. Đều là ngang ngang nhau như vậy."
Ngọc Mãn Đường hit một ngụm lương khí!
Bất luận một người nào cũng có thể bình thủ với Ngọc Mãn Thiên ư?! Cái này có ý là, hẳn là không chỉ có một người. Cũng sẽ không phải là hai người, ít nhất phải có ba đến bốn người có thực lực như vậy! Võ công của Ngọc Mãn Thiên hiện tại đã tiếp cận đến Kim Ngọc trung phẩm. Cho dù là ở nội bộ của Ngọc gia. Có thể hơn được Ngọc Mãn Thiên. Bao gồm cả lão gia thì tuyệt cũng không vượt quá mười người! Vốn dĩ, Lăng gia là một thế gia mới nổi, có thể một hơi phái ra bốn cao thủ đỉnh cấp, cũng đã là rất hiếm thấy, vậy mà Lăng Thiên vì một mình Ngọc Băng Nhan phái ra nhiều cao thủ ngang đương với Kim Ngọc trung phẩm nhi vậy, cho thấy rằng Lăng Thiên sủng ái và coi trọng Ngọc Băng Nhan
Ngọc Mãn Đường càng ngày càng cảm thấy thực lực của chàng rể kia thần bí phi thường. Đến lúc này, hắn mới thực sự an tâm về sự an toàn của Ngọc Băng Nhan. Cũng vì Ngọc Băng Nhan mà cảm thấy vui mừng không thôi. Không cần phải nói cũng biết rằng, với việc Lăng Thiên phái ra nhiều cao thủ như vậy, đủ thấy nữ nhi mình ở Lăng gia hạnh phúc vui vẻ biết bao.
Ngọc Mãn Đường đưa tay vuốt râu, hơi trầm ngâm, nói: "Như vậy vẫn còn mấy người dưới lầu phải không? Trừ mấy thiếp thân hộ vệ của con ra, mấy người khác ở dưới lầu vị tất đã qua được mắt người khác, cho dù là bọn họ có thủ đoạn để thu liễm thực lực bản thân, thì vẫn phải thật cẩn thận. Bằng không, vạn nhất để cho gia tộc phát hiện ra bọn họ đều là cao thủ hiếm có, sợ rằng sẽ rất phiền phức, lấy cách xử lý của đại bá con, khó tránh khỏi việc sẽ có ý nghĩ xấu xa."
"Dạ. Vẫn là cha mưu tính sâu xa." Ngọc Băng Nhan cả kinh, vẻ mặt nghiêm trang đáp ứng một tiếng. Nguyên bản nàng thầm nghĩ rằng lưu lại bốn người Phong Vân Lôi Điện, lúc này thông qua sự nhắc nhở của phụ thân, mới phát hiện trong đó có phần rất không hợp lý, không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh. Theo tính tình của đại bá, nếu phát hiện ra Lăng gia có nhiều cao thủ như vậy ở đây, chắc chắn sẽ mau chóng tìm họ tiêu diệt sạch!
Dưới sự an bài của Ngọc Mãn Đường, đám người Lăng Phong bất hiển sơn bất lộ thủy (không hiện thân để lộ tung tích)ở lại Ngọc gia. Sau khi Ngọc Băng Nhan cn thận suy nghĩ, tổng cộng để lại sáu mươi người, chia làm bốn tổ, ở trong tiểu viện cùng với phụ tử Ngọc Băng Nhan và Ngọc Mãn Đường. Phong Vân Lôi Điện chia ra, mỗi người thống suất một tổ, bảo hộ nghiêm mật gian phòng Ngọc Băng Nhan đang ở.
Lăng gia và Ngọc gia đang là đối thủ lớn nhất của nhau tại đại lục Thiên Tinh, đám người Lăng Phong ở lại đây, đương nhiên có rất nhiều đệ tử của Ngọc gia bất mãn. Điều này dẫn đến việc va chạm không ngừng, bất quá đám người Lăng Phong nhất mực nhẫn nại, tuyệt không xung đột chính diện với người Ngọc gia.
Cứng cỏi như vậy khiến cho Ngọc Mãn Đường tán thán không ngớt. Rút kiếm hả giận thật dễ, chịu nhục mới khó! Mãi cho đến một tháng sau, với nhãn lực cao minh của mình, Ngọc Mãn Đường cũng không sao phát hiện được cao thủ trong đó rốt cuộc là những vị nào, càng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.
Những người này ở tại Ngọc gia tuy rằng rất khuôn phép, nhưng từ ngày đầu tiên , thì thành Minh Ngọc đã bắt đầu rối loạn không ngừng. Mùa đông giá lạnh, chẳng hiểu tại sao ở bên ngoài thành Minh Ngọc hỏa hoạn liên tục, lại còn có vô số người khóc lóc nỉ non kêu rằng nhà mình mất bảo vật, nói chung là chướng khí mù mịt.
Đối với sáu mươi người kia, Ngọc gia ngày đêm quản chế, lại bất đắc dĩ phát hiện ra, khi sự tình phát sinh, sáu mươi người này đều ở trong phòng của họ, tuyệt không xê dịch, đành phải bỏ đi sự hoài nghi. Nhưng mùa đông năm nay, thành Minh Ngọc tựa như trải qua chiến loạn, rất có cảm giác như trước mắt là cảnh hoang tàn đổ nát.
Rốt cục, hết thảy chúng nhân đều có vẻ sống một ngày bằng cả một năm. Cuối cùng thì gió xuân cũng chậm rãi thổi đến.
Bầu không khí trong Ngọc gia thoáng cái trở lên khẩn trương vô cùng.
Thiên Phong xa xôi, nhất giáp chi chiến, đã gần thời điểm bắt đầu!
********************
Lăng Thiên gần như là trốn khỏi Lăng phủ biệt viện.
Tròn một mùa đông, Lăng Thiên đều như chơi trốn tìm với đám người Mạnh Ly Ca. Thể chất biến thái cùng với tâm chí mạnh mẽ như Lăng Thiên cũng có phần mệt mỏi không chịu nổi.
Thật sự là rất kiên trì!
Cái này cũng không có gì là lạ, thật sự là gia gia và phụ thân của Lăng Thiên rất khó đối phó. Lăng lão gia tử trước nầy đều giả câm giả điếc, mỗi khi có đại thận đến yêu cầu ông đăng cơ, là Lăng lão gia tử lập tức giả điếc, nghiêng đầu lệch mắt hỏi: ngươi nói cái gì kia? A? Lớn tiếng một chút! Cái gì… Không nghe thấy, cái gì … Mọi việc cứ như thế. Nói chung chính là nghe không được rõ ràng, ngươi có kiến trì, được thôi, ngươi cứ ngồi đó mà nói, không thể nói được vài câu rõ ràng, là Lăng lão gia tử sẽ mệt mỏi, ngủ ngay lập tức…
Không có biện pháp, chỉ còn cách rời đi. Mà mỗi lần chỉ cần thấy họ rời đi, lão gia tử tức thì như long sinh hổ hoạt, túm lấy lão thái thái đi chơi mạt chược…
Về phần Lăng Khiếu Lăng đại soái, càng trực tiếp hơn: mau cút ngay đi! Ai dám trở lại phóng rắm, lập tức ăn đủ tám mươi quân côn!
Thực sự không phải là nói đùa, nghe nói, Lăng đại nguyên soái lần này vô cùng thông minh, mua được một vị bằng hữu rất tốt, sau đó cho y tới khuyên nhủ mình, và thế là trước mặt mọi người đánh y bốn mươi quân côn, đánh đến mức máu tươi đầm đìa, lại còn bày ra khổ nhục kế phi thường hay ho. Tuy rằng người người đều nhìn ra được, nhưng dù sao cũng chẳng ai dám mạo hiểm, bởi vì bước kế tiếp, chắc chắn là đánh thực…
Dưới tình huống như vậy, ngươi nói bọn họ không đến quấn lấy Lăng Thiên, vậy đi tìm ai đây? Cho nên Lăng đại công tử chẳng dễ dàng gì mới có được một kỳ nghỉ đông, kết quả lại bị những người này khiến cho kế hoạch nghỉ ngơi thất bại, ngay cả chuyện đi tìm tiểu mỹ nhân nói chuyện, đều phải lén lén lút lút, tựa như đặc vụ chấp hành nhiệm vụ, có chăng chỉ kém ám hiệu, phiền muộn không gì sánh được…
Gió xuân thổi đến, thì thư của Thủy gia cũng theo đó mà bay vào Lăng phủ biệt viện, yêu cầu Thủy Thiên Nhu lưu lại vài người thủ hộ tại Thủy gia biệt viện, còn toàn bộ những người còn lại phải lập tức quay về đại lục Thiên Phong, toàn lực chuẩn bị chiến tranh! Bất quá không có quy định thời gian, chỉ yêu cầu là trước nhất giáp chi chiến quay trở lại là được.
Với Thủy gia mà nói, những nhân thủ khác đã sớm chuẩn bị tốt, còn việc Thủy Thiên Nhu đối chiến Tiểu công chúa của Ngọc gia, căn bản là không cần chuẩn bị. Cho nên bọn họ tuyệt không vội vàng. Đệ nhất thiên tài đồng niên của Thủy gia, đối phó với phế tài võ học truyền thuyết của Ngọc gia, còn phải chuẩn bị hay sao? Thắng bại vừa nhìn cũng đã thấy ngay được rồi!
Nhưng là, tuy rằng bọn họ không vội, nhưng Lăng Thiên lại thật cấp bách. Lăng Thiên cảm thấy mỗi ngày của mình thực đúng là nước sôi nửa bỏng, khẩn cấp giục Thủy Thiên Nhu mau chóng ly khai.
Lúc này Thủy Thiên Nhu cũng nhớ nhà da diết, hai người ăn ý với nhau, sau một phen khua chiêng dóng trống an bài, rốt cục muốn khởi hành.
Lăng Thiên dẫn theo Lăng Kiếm, hai người đều trang bị nhẹ nhàng. Vào mấy ngày trước khi Thủy Thiên Nhu xuất phát, đầu tiên là biến mất khỏi Lăng phủ biệt viện một cách thần bí. Về phần công việc bộn bề ở Lăng phủ biệt viện, đều ném cả lại cho Mạnh Ly Ca, Lăng Thần, và Lê Tuyết.
Việc này làm cho đám người Lăng Thần Lê Tuyết Tiêu Nhạn Tuyết vô cùng tức giận, sau một phn nhõng nhẽo, mềm nắn rắn buông năn nỉ không hiểu quả, ba nữ nhân này liền liên thủ với nhau hung hăng ngược đãi Lăng Thiên một chập.
Cao hứng nhất chính là Tiểu Điệp, bởi vì trước khi Thủy Thiên Nhu đi, đã lưu nàng ở lại, có thể ở cùng với người trong lòng Lăng Trì, đương nhiên vui vẻ. Điều này làm cho Lăng Trì vốn dĩ rầu rĩ không vui thoáng cái cảm thấy được an ủi vài phần.
Trong lòng Lăng Thiên có cảm giác khó tả thành lời. Từ khi đoạt được hai khối Thiên Tâm ngọc, bọn chúng hợp với Liệt Thiên Kiếm sản sinh ra dị biến, làm cho Lăng Thiên chìm vào một đoàn bí ẩn, chung quy cảm giác được đây là một bí mật kinh thiên động địa, mà cội rễ của bí mật này, lại ở đại lục Thiên Phong! Ở Mạc Không Sơn!
Sở dĩ chuyến đi này, ngoại trừ kế hoạch muốn làm thật tốt những chuyện của mình, thì Lăng Thiên còn có thêm phần tâm tư này nữa.
Mà trong lòng Lăng Thiên mơ hồ có một loại cảm giác rất đặc biệt, lần này đi Thiên Phong, tuyệt sẽ không trở về tay không.
Sau khi người Thủy gia rời đi, đám người Mạnh Ly Ca mới biết được Lăng Thiên cũng đã biến mất, tức giận đến đỏ mặt tía tai tìm Lăng Thần tranh luận một phen, lại lấy được từ trong tay Lăng Thần bức thư khuyên Lăng lão gia tử đăng cơ của Lăng Thiên!
Sau đó lập tức cầm phong thư này đi tìm Lăng lão gia tử, ai dè Mạnh Ly Ca lại bị lão gia tử hung hăng giáo huấn một trận, khổ não trở về, ngửa mặt lên trời thở dài.
Lúc này Lăng Thiên đã đi đến bờ biển, đối mặt với biển rộng mênh mông, cảm xúc của hắn cuộn trào, trong lòng không kìm được sảng khoái nhẩm lại mấy câu nói xuất hiện khi hai khối ngọc bội dung hợp với nhau: "Mạc Không chi đông, thiên địa chi tinh; liệt thiên chi duệ, mạc khả tranh phong!"
Lăng Thiên thì thào nhẩm lại trong miệng, tâm trạng xa xăm, Liệt Thiên Kiếm lẳng lặng đeo ở bên hông, khí phái cao nhân thời xưa.
Quyển 7
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.