Chúng nữ ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng trong lòng lại lờ mờ cảm thấy quái dị, tuy rất hứng thú nhưng lại không hỏi tiếp. Ngọc Băng Nhan cười rất hạnh phúc, hai mắt có chút mê man, nói: "Nói tới Thiên ca á, muội còn cảm thấy rất kỳ quái. Luôn cảm thấy trong nhân thế này, không có chuyện gì là Thiên ca không làm được, cũng không có chuyện gì mà huynh ấy không biết. Muội rất lấy làm lạ, trong thiên hạ sao lại có người lợi hại như vậy, cho dù là Tống Quân Thiên Lý của Vô Thượng Thiên đó cũng không hơn được." Câu nói này nói trúng tâm lý của chúng nữ, mọi người không khỏi nhao nhao gật đầu, rất là đồng cảm. Ngoại lệ duy nhất tất nhiên là Lê Tuyết đại tiểu thư, độ nông sâu của Lăng Thiên nàng ta hiểu rõ nhất. Thủy Thiên Nhu nang chém rượu trong suốt lên, nhưng lại không uống, rụt rè nói: "Kỳ thức, huynh ấy là một người rất kỳ quái. Trong mắt muội, huynh ấy giống như là câu đố được bao bọc bởi muôn vàn bí mất. Khi muội cảm thấy mình sắp mở ra chân tướng thì lại phải hiện cái mà mình mở ra là một lớp lụa mỏng, chân tướng, vẫn còn xa lắm mới tới được." Cách nghĩ này lập tức nhận được nhiều thanh âm tán đồng, Tiêu Nhạn Tuyết cười nói: "Đồng cảm, đồng cảm. Muội cũng có cảm giác giống như vậy. Có điều, muội đã quyết định, không phí tâm tư vì cái đó nữa. Bởi vì, bất kể là đào bới như thế nào thì cũng không đào bới ra được đâu..." Thủy Thiên Nhu cười ha ha, hơi nghiêng đầu nói với vẻ mê mang: "Quả thật rất kỳ quái, con người của huynh ấy, nếu nói là người tốt thì có lúc chẳng ai xấu bằng huynh ấy. Nói huynh ấy là người xấu thì có rất nhiều lúc lại cảm thấy huynh ấy rất tốt. Mà khiến muội bực bội nhất là, bản thân muội có lúc rõ ràng biết huynh ấy làm vậy là đang lợi dụng muội. Nhưng muội lại cảm thấy mình mất tử chủ rồi thuận theo ý của huynh ấy..." Thủy Thiên Nhu nói tới đây, giọng nói hạ thấp, tóc mây cũng rủ xuống che nửa bên mặt, lẩm bẩm: "Huynh ấy rốt cuộc là người tốt hay là người xấu?" Trong phòng lại trở lên yên ắng. Lăng Thiên là người tốt hay là người xấu? Vấn đề này, e rằng cho dù là người cùng xuyên việt với Lăng Thiên như Lê Tuyết, hay là người theo Lăng Thiên từ nhỏ tới lớn như Lăng Thần, đều không có định luận. Lê Tuyết không chịu nổi cảnh tĩnh mịch, nói: "Người tốt? Người xấu? Sao có thể dùng một từ nghĩ đơn điệu như vậy để hình dung Thiên ca? Vô luận là người tốt hay là người xấu thì cũng có quan hệ gì chứ? Các ngươi đó, đúng là quá ngây thơ? Chuyện trong nhân thế có bao nhiêu chuyện có thể dùng hai từ tốt xấu để nói rõ đây?" Lê Tuyết lắc lư người, tiếp tục nói: "Vị dụ một người đi trộm đồ, vậy hắn có phải là người xấu không? Lại có người đi cướp đồ, vậy hắn có phải là người xấu không?" Chúng nữ không hiểu nhìn nàng ta: "Trộm đồ cướp đồ đương nhiên là người xấu rồi! Cần gì phải nói!" "Chưa chắc!" Lê Tuyết giơ một ngón tay ra, nói: "Nếu như một người không trộm đồ cướp đồ, để rồi hắn và người nhà của hắn, thê tử, con cái đều phải đói chết? Vậy hắn có tính là người xấu không? Cùng một lý lẽ, một người bắt được kẻ trộm rồi đánh hắn chết, có phải người như vậy chính là người tốt, là anh hùng không? Nhưng đối với thân nhân của người bị hắn đánh chết thì sao? Vậy hắn chính là cừu nhân có thù giết cha, giết chồng, giết con. Có phải vậy không? Tất nhiên, rất có khả năng là có. Do hắn bắt được tên trộm đó, dẫn tới người nhà của tên trộm phải đói chết. Vậy hắn chính là hung thủ giết hại một nhà rồi!" "Tốt xấu kỳ thực không có biện pháp để phân rõ. Bởi vì trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn tốt xấu khác nhau. Cái gọi là tốt và xấu, chỉ là một loại cảm giác tạm thời mà thôi." Lê Tuyết nói với vẻ khinh thường: "Bất kỳ người nào làm việc đều có mục đích của hắn, bao gồm cả chúng ta cũng vậy thôi. Tốt xấu không thể đánh giá. Chúng ta chỉ có thể án chiếu theo mục đích mà bình phẩm. Trong cảm giác của ta, chỉ cần có người làm chuyện gì mà mục đích cuối cùng là vì người thân của mình, vì nữ nhân của mình thì loại người đó, ta cho rằng hắn là người tốt. Bất kể trong quá trình làm việc hắn vận dụng thủ đoạn gì thì ít nhất hắn là cũng là một người có trách nhiệm. Lăng Thiên, trong ấn tượng của ta chính là người như vậy. Huynh ấy không tốt, bởi vì huynh ấy sẽ làm, thậm chí đã làm rất nhiều chuyện ti bỉ vô sỉ, cực kỳ bi thảm. Đương nhiên, ngươi cũng thể từ đó mà nói huynh ấy xấu. Huynh ấy cũng từng làm rất nhiều chuyện tốt, chuyện lương thiện, khiến người ta vui vẻ, lợi nước lợi dân. Càng quan trọng hơn là, huynh ấy vẫn là một nhân tuyển phu tế mà nữ hài tử chúng ta tha thiết mơ ước. Bất kể trước đây như thế nào, nhưng chỉ cần là người nhà của huynh ấy, nữ nhân của huynh ấy thì huynh ấy đều nghĩ hết biện pháp để che chở. Tình nguyện để mình phải đổ máu thì cũng khiến người ở bên cạnh mình cảm thấy an toàn vui vẻ. Đối với nữ nhân chúng ta mà nói, vậy là đủ rồi. Chúng ta còn cần cái gì nữa? Ta kỳ thực phi thường sợ hãi phu tế của ta là đại hiệp đương thế, hoặc là một loại chính nhân quân tử, để rồi khiến cho đám thê tử chúng ta phải chịu khổ. Các muội cảm thấy thế nào?" Đúng vậy, có phu tế như vậy thì còn cầu thêm cái gì nữa. Chúng nữ kinh ngạc nhìn Lê Tuyết, ai ai cũng đều cảm thấy lời này rất có lý. Bất kỳ một nữ nhân nào ở nơi đây, đều tuyệt đối là "nữ nhân mạnh mẽ" danh phù kỳ thực, các nàng đều hiểu rõ những lời vừa rồi của Lê Tuyết!" Thực tế cũng là như vậy, cái này gọi là dễ cầu bảo khố vô giá, nhưng khó có được tình lang như ý. Làm một nữ nhân, kỳ thực là vô cùng cảm tính, chỉ cần nam nhân của mình đối tốt với mình, trên cơ bản nhân sinh đã thỏa mãn hơn một nửa rồi. Còn hắn ở bên ngoài chém giết thế nào, vấy bao nhiêu máu tanh, cái mà bản thân cần chỉ là thấy hắn an toàn trở về nhà, sau đó thì mình lại dùng ôn nhu vô cùng phủi đi bụi trần trên người hắn, vậy đã là sự tình hạnh phúc nhất trên thế gian rồi. Trong cái thế giới cường giả vi tôn này, ai đúng? ai sai? Ai là người tốt người xấu, quân tử tiểu nhân? Quản mấy chuyện đó làm cái gì? Thật sự có ý nghĩa gì ư?" Giọng nói của Lê Tuyết lại lẳng lặng vang lên: "Lăng Thiên kỳ thực là không dễ dàng gì đâu. Chẳng lẽ huynh ấy không muốn được cùng nữ nhân của mình sống những ngày yên ổn, tiêu ngạo khói mây ư? Sai! Chỉ là thời thế này đã bức huynh ấy bước lên đầu sóng ngọn gió. Lăng Thiên hiện tại chỉ lui một bước, thậm chí lui nửa bước là vạn kiếp bất phục ngay. Hơn nữa, còn mang tới sự vạn kiếp bất phục cho chúng ta, tất cả mọi người quy phụ vào Lăng gia. Cho nên chỉ có không ngừng tiến lên, duy có từng bước bước lên đỉnh cao của thế giới, giẫm tất cả những người khác ở dưới chân thì mới giành được sự an nhàn cuối cùng." Lê Tuyết nhìn chúng nữ, chậm rãi hỏi: "Ta hỏi các muội một vấn đề, nếu Lăng Thiên hiện tại bố cáo thiên hạ, lui ra khỏi công cuộc tranh bá thiên hạ, giải tán tất cả thế lực. Vậy thì những thế lực khác có thể yên tâm bỏ qua cho huynh ấy không? Có thể an tâm để một nhân vật khủng bố như huynh ấn tồn tại dưới mí mắt của mình không?" Chúng nữ sắc mặt trầm trọng, đồng loạt lắc đầu. Tất cả mọi người đều minh bạch đạo lý dễ hiểu nhất "ở ngay cạnh giường, há có thể để cho người khác ngủ yên". "Chính là vậy đấy, cho nên mâu thuẫn mới nảy sinh. Trong đó có Ngọc gia mà Băng Nhan muội muội xuất thân, Thủy gia mà Thiên Nhu muội muội xuất thân, Tiêu gia mà Nhạn Tuyết muội muội xuất thân. Thậm chí còn Thừa Thiên hoàng tộc nguyên bản của biểu tỷ Kiểu Nguyệt công chúa của Thiên ca. Nhưng thế lực này đều có thực lực không hề tầm thương, đi lại giữa những thế lực này, giống như là đi trên dây ở độ cao vạn trượng, chỉ cần sơ xuất một chút là nháy mắt đã có kết cục vạn kiếp bất phục. Nhưng, do có sự tồn tại của các muội, cho nên Lăng Thiên làm chuyện gì cũng rất khó xử, nhưng những điều khó xử này huynh ấy lại một mực không nói ra." "Ví dụ như chiến tranh đối với Tiêu gia. Tiêu gia thống soái Tiêu Phong Dương, nếu nói không khách khí thì chúng ta có vô số cơ hội có thể trực tiếp giết hắn ở trên chiến trường! Muốn làm chuyện đó thì không có gì khó cả, nhưng Lăng Thiên vẫn lựa chọn bắt sống. Vì sao vậy? Vì Nhạn Tuyết muội muội, nhưng có một điểm có thể nói rõ ràng, nếu Tiêu Phong Dương hoặc là Tiêu gia bắt được Thiên ca, bọn chúng liệu có vì Nhạn Tuyết muội muội mà tha cho hắn một mạng không? Điểm này mọi người có từng nghĩ tới chưa?" Mọi người nhìn nhau, đồng thời rùng mình sợ hãiNếu Tiêu gia bắt được Lăng Thiên, e rằng một khắc cũng không đợi được mà mau chóng giết hắn. Làm gì có chuyện cho hắn một tia sinh lội? Dưới sự so sánh qua lại, lập tức trong lòng đều có tính toán. Tiêu Nhạn Tuyết mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Nguồn: truyentop.net "Hơn nữa Lôi gia lần này tấn công Lăng gia, chúng ta đều nhìn rất rõ ràng, chính là Ngọc gia ở sau lưng sai khiến, nhưng vậy thì sao chứ? Chúng ta có sát thủ giỏi nhất thiên hạ, nếu chỉ muốn ám sát nhân vật chủ chốt của Ngọc gia, e rằng Minh Ngọc thành lúc này sớm đã máu chảy thành sông rồi. Cho dù ám sát Ngọc gia gia chủ có khó khăn, nhưng những người quan trọng khác của Ngọc gia thì sao? Vậy mà Thiên ca lại không nói gì. Thậm chí không có bất kỳ phản ứng gì, đây là vì sao? Không phải là vì Băng Nhan muội muội ư? Còn Thiên Thu muội nữa, chuyện mà Lăng Thiên làm nhắm vào Thủy gia các người, tất nhiên là có mục đích tồn tại của bản thân chàng. Nhưng chàng rất có thể thay đổi một loại phương pháp, ít nhất thì chúng ta có ba loại phương pháp có thể khiến Thủy gia hủy diệt triệt để. Nhưng Lăng Thiên cũng không hề làm vậy. Nguyên do bên trọng, ta chắc không cần phải nói ra." Lê Tuyết ý vị thâm trường nhìn mấy nàng, chỉ thấy ai ai cũng xấu hổ cúi thấp đầu: "Nhưng những chuyện này, tin rằng mọi người đều chưa nghĩ đến phải không? Những lời này vốn không nên là ta nói, nhưng ta vẫn cứ phải nói. Hiện tại cái mà Lăng Thiên khó xử lý nhất chính là ba người bọn muội. Huynh ấy phải cố kỵ tới cảm thụ của ba người bọn muội, không để các muội quá khó xử, không để bọn muội quá thương tâm. Nếu không, Lăng Thiên có lẽ sớm đã nhất thống thiên hạ rồi, hà tất phải phiền phức như vậy! Đừng nói cái gì Thừa Thiên hoàng thất, ngay cả Thủy gia, Ngọc gia, Tiêu gia, Lăng Thiên cũng có bản sự khiến bọn họ hóa thành mây khói trong một đêm, không lưu lại bất kỳ ngươi nào!" "Hả? Sớm đã nhất thống thiên hạ ư? Khiến các đại gia tộc bị hủy diệt trong một đêm?" Bốn nàng đồng thời thốt lên kinh ngạc: "Sao, sao có thể như vậy được?" Lê Tuyết cười lạnh một tiếng, nhất chén rượu lên uống cạn, chậm rãi nói: "Mấy vị muội muội cho rằng ta đang thổi phồng Lăng Thiên ư? Không biết mọi người có nhớ không, đoạn thời gian trước đại chiến với Tiêu gia, sông Bích giang đột nhiên có núi lở, ngăn cản thủy lưu, làm ngăn cách liên hệ của Tiêu gia, do đó mới dẫn tới chúng ta chiếm thượng phong toàn diện. Chuyện lớn như vậy, mọi người khẳng định là chưa quên phải không?" Biết thì sao, cái này thì có liên quan gì?" Lê Tuyết cười lạnh một tiếng: "Ta nói rõ cho các muội biết, tòa núi đó căn bản không phải là tự nhiên đổ xuống mà chính là thủ đoạn ẩn dấu của Lăng Thiên! Là Lăng Thiên vận dụng một loại lực lượng thần bí làm đổ tòa núi đó đấy!" Trừ Lăng Thần ra, ba nàng còn lại đều đại kinh thất sắc. "Đỉnh núi tồn tại cả ngàn vạn năm mà có thể sụp đổ hủy diệt trong nháy mắt, vậy hủy diệt một Ngọc gia, một Thủy gia, hoặc là một Tiêu gia, chẳng lẽ khó lắm sao?" Lê Tuyết nói với vẻ ý vị thâm trường. Quyển 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]