Chuyện thứ nhất và chuyện thứ ba một phí não hai tốn sức, là việc không dễ dàng. Chỉ cần hơi chút sai lầm là sẽ hỏng bét. Đương nhiên, chuyện Lăng Kiếm thì thuận lý thành chương xếp ở vị trí thứ hai; Lăng Thiên hoàn toàn dự định biến cuộc quyết chiến của hai người này thành một hồi trò hày để xem. Cứ coi như sau khi mệt nhọc, trước đại chiến để cho thân tâm vui sướng một phen đi... Với quyết chiến của hai người, Lăng Thiên cố nhiên không xem trọng Lăng Kiếm, nhưng mượn cơ hội này để Lê Tuyết tiến thêm một bước bức phát thêm tiềm lực của Lăng Kiếm, vẫn là rất cần thiết. Dù sao lấy thành tựu hiện nay của Lăng Kiếm, muốn tìm một địch nhân có thể toàn diện áp chế hắn thực sự không dễ, cho dù có, cũng ắt phải lấy thân phạm hiểm, vạn nhất có chút sơ sẩy, được không bằng mất! Chỉ có một mình Lăng Thiên là ngược lại. Mỗi khi Lăng Kiếm đấu với hắn liền bó tay bó chân, nói thế nào cũng không phát huy được toàn bộ chiến lực... Mà mục đích thúc đẩy trận chiến này, Lăng Thiên cũng muốn xem rốt cục Lăng Kiếm đã đạt tới trình độ nào, để chỉ dẫn bước tiếp theo. Đương nhiên, vô luận là được Lê Tuyết bức phát tiềm lực hay là Lăng Thiên xem xét, điều kiện tiền đề đều rất rõ ràng: lần này Lăng Kiếm bị ngược đãi là chuyện ván đã đóng thuyền. Việc Lăng Thiên có khả năng làm được cũng chỉ là tận lực khống chế chuyện này trong phạm vi không ảnh hưởng đến quyền uy của Lăng Kiếm tại biệt viện mà thôi. Lại nghĩ đến người này thế mà đã sớm chuẩn bị đủ cả hoàng liên, Lăng Thiên lại nhịn không được muốn cười to một tiếng. Lòng tràn đầy ý định trả thù, sợ rằng lần này Lăng Kiếm chuẩn bị tuyệt đối không ít hoàng liên. Không biết hắn có giác ngộ được hoàng liên này là tự hắn chuẩn bị cho chính hắn hay không đây? Nghĩ đến cảnh Lăng Kiếm hừng hực oai hùng khiêu chiến, cuối cùng bản thân mặt mũi bầm dập uống nước hoàng liên, Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp. Tuy rằng hiện tại mình bận bịu đến thảm hại, nhưng chung quy Lăng Kiếm so với mình càng thảm hơn. So sánh hai góc độ như vậy, tự nhiên là tiền nhân cưỡi ngựa ta cưỡi lừa... Bên trong phòng truyền ra một tiếng rên rỉ yếu ớt. Lăng Thiên vỗ trán, việc đến rồi! Vội vã đi vào trong. Âm thanh phát ra, tự nhiên là của Thủy Thiên Nhu Thủy đại tiểu thư. Nàng thụ thương trong lúc chiến đấu vốn không nặng, chỉ có điều là nội lực bị tiêu hao nghiêm trọng, hơn nữa sau khi thấy rõ ràng bộ mặt đáng ghê tởm của các trưởng lão, đối với tiền đồ, người nhà trong gia tộc thái độ cực kỳ tuyệt vọng, thậm chí tín niệm vẫn giữ vững từ nhỏ đến lớn cũng ầm ầm sụp đổ. Tâm trạng đã bị tổn thương nặng nề lại thêm nội lực bị tiêu hao, đương nhiên không thể chống đỡ nổi tâm ma xâm lấn, thoáng cái ngã xuống. Thân thể suy yếu cực độ của Thủy Thiên Nhu gần như bị các loại đả kích nội ngoại đánh bại hoàn toàn. Vì thế thuốc an thần của Lăng Thần có tác dụng cực đại, giúp nàng có một khoảng hòa hoãn. Tin rằng sau nửa ngày mê man, tình trạng của Thủy Thiên Nhu hẳn là được cải thiện một chút mới đúng. Lăng Thiên vừa nghĩ, vừa đi vào. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net "Là ngươi? Ngươi đã trở về?" Trên giường, chăn quấn quanh người, Thủy Thiên Nhu đang yếu nhược nằm nghỉ. Bộ dạng nhỏ bé yếu ớt cực kỳ hiếm thấy. Nhìn Lăng Thiên tiến vào, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, một tia vui mừng cực nhanh xẹt qua trong mắt, mặt chợt đỏ bừng. Nhưng chợt nhớ tới những tao ngộ của mình, tâm tình lại trở nên ảm đạm cực độ. "Không được như vậy hay sao?" Lăng Thiên cười dài, tiêu sái tiến đến. "Thủy cô nương, chúng ta thật là có duyên, mỗi lần gặp mặt, ngươi đều nằm ở trên giường." Thiên Nhu khẽ cười thê lương, cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, cô đơn nói: "Lăng Thiên, chúc mừng ngươi đã bình y thấy ta như thế này, tựa hồ ngươi rất cao hứng?" "Đúng vậy." Lăng Thiên kéo ghế đến trước giường, bắt chéo chân ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn nàng: "Nhất là khi thấy một người rơi vào tuyệt vọng, hơn nữa tuyệt vọng vì bị gia tộc mà mình toàn tâm toàn ý tận hiến vứt bỏ, khi thấy một người trong cuộc đời mình không tìm thấy được chút ánh sáng và tiền đồ nào, bao giờ ta cũng cười." Thủy Thiên Nhu mỉm cười tuyệt vọng: "Đúng vậy, ngươi hoàn toàn có lý do để cười, bởi vì, người là người thắng, hơn nữa, ngươi đã thành công trốn thoát từ trong tay của cao thủ đệ nhất thine hạ, uy danh sắp rung động thiên hạ. Trên thế giới này, tin rằng không có ai mà ngươi không dám cười chê. Ta, có đúng hay không... nên chúc mừng ngươi?" "Ta chấp nhận lời chúc mừng của ngươi, mặc dù, không phải thật muốn chúc mừng ta mà là châm biếm ta." Lăng Thiên cười khanh khách nhìn nàng: " Nhưng ta sẽ tự động nghe thành là một người bị vứt bỏ đang ước ao đố kỵ với một thượng vị giả thành công." "Ngươi!..." Thủy Thiên Nhu tức giận, thoáng cái ngồi ngay ngắn, có ý muốn mắng hắn hai câu, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại trở nên nhu nhược, mất hết can đảm nói: "Đố kỵ thì không dám. Lấy thành tựu giờ này ngày này của Lăng công tử là đủ để cho Thiên Nhu hâm mộ rồi." Nói ra câu này, nhãn thần lại không nhìn về phía Lăng Thiên, mà chuyển về phía bức tường trong phòng, một giọt lệ long lanh từ từ rơi xuống, chỉ sợ Lăng Thiên nhìn thấy vẻ mềm yếu của mình. Lăng Thiên cười nhạt một tiếng, đột nhiên ngữ điệu thả lỏng, hòa hoãn hơn, nói: "Có một người, bị bằng hữu bán đứng, bị gia tộc vứt bỏ, bị vợ phản bội, hai bàn tay trắng, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương. Không tới vài ngày sau, mẫu thân của hắn cũng tạ thế, bị cừu nhân hại chết." Lăng Thiên mang theo khẩu khí trào phúng, ở vào thời khắc này, đột nhiên nói về cố sự. Thủy Thiên Nhu không biết hắn có dụng ý gì, nhưng nghe đến bị bán đứng, bị vứt bỏ, liền cho rằng Lăng Thiên đang nói về nàng, hừ một tiếng quay đầu đi, hai tay bịt chặt lấy lỗ tai. Tuy rằng nàng bưng kín lỗ tai, thanh âm của Lăng Thiên vẫn truyền đến một cách rõ ràng: "Vì vậy, cái người này đã gặp phải thảm sự khắp cả thiên hạ, trong lòng bất cam, lại rất tuyệt vọng. Vì thế hắn khóc từng ngày, từng đêm, từng tháng, từng năm. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm ra, cái gì cũng không làm, chỉ khóc. Kết quả, hắn khóc mấy tháng thế mà lại rất có thu hoạch. Ngươi đoán xem, là thu hoạch gì?" Thủy Thiên Nhu hung hăng hừ một tiếng, càng cố sức quay mặt đi, chỉ cảm thấy người này đáng ghét đến cực điểm. Đã đến lúc này rồi, vẫn còn có sức để châm biếm chính mình, rất không có phong độ quân tử! Chỉ nghe Lăng Thiên dùng một loại thanh âm ngạc nhiên nói: "Hắn khóc mỗi ngày, không ngờ khóc đến mức bằng hữu trở lại, không chỉ bù đắp tổn thất của hắn, còn chân thành xin lỗi hắn." "A?" Thủy Thiên Nhu rất nhanh quay đầu lại, mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. "Hắn vừa thấy có hiệu quả, tự nhiên là tiếp tục khóc. Đột nhiên, gia tộc của hắn không ngờ lại tiếp nhận hắn, còn để cho hắn làm gia chủ, vợ của hắn cũng quay về bên cạnh hắn. Thế là phúc thủy trọng thu, gương vỡ lại lành, đoàn tụ sum vầy." Khuôn mặt Lăng Thiên trở nên nghiêm túc. "..." Thủy Thiên Nhu há miệng. "Hắn thấy khóc lại có thể hữu hiệu như thế, lại càng hăng hái mà khóc." Giọng Lăng Thiên trầm bổng du dương: "Rốt cục, sau khi hắn khóc được nửa năm, cừu nhân của hắn rõ ràng đang sống sờ sờ, dĩ nhiên bị hắn khóc chết. Mà cha mẹ hắn bị người hại chết, thế mà cũng được hắn khóc sống trở lại, an độ tuổi già, người một nhà an hưởng tình cảm gia đình thuận hòa vui vẻ..." "Nói bậy! Điều này sao có thể? Ngươi chết rồi sao có thể tái sinh được nữa?" Thủy Thiên Nhu tức giận không để đâu cho hết, hóa ra ngươi này vẫn còn đang trêu đùa mình. "Chỉ khóc thì có ích lợi gì? Lăng Thiên, ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngu si sao?" "Hắn có lẽ không có khả năng, nhưng cô nương nếu tiếp tục khóc mà nói, nhất định hiểu được ý tưởng của chuyện này." Lăng Thiên nghiêm trang nói. "A..." Thủy Thiên Nhu trừng mắt há miệng, một tay chỉ vào Lăng Thiên, cả người đờ đẫn như hóa đá. Vòng vo tam quốc, hóa ra người này biến đổi cách thức nói chuyện để khuyên giải an ủi mình. Có điều phương pháp khuyên giải của hắn thật có thể nói là có một phong cách riêng, trước khiến người ta tức muốn chết, sau đó thuận miệng bịa ra một cái cố sự tà ma ngoại đạo, nhưng vào lúc quan trọng nhất chota tự mình tiến hành khuyên giải an ủi mình, một bước cuối cùng này, quả thật là cực kỳ giảo hoạt! Bất quá, không thể không thừa nhận, cách này vô cùng hữu hiệu! Thủy Thiên Nhu nở nụ cười, nhưng mắt lại nhòe lệ; Thủy Thiên Nhu đột nhiên khóc lên, nhưng là bởi vì, trong lòng đột nhiên có thêm một phần hạnh phúc nồng đậm... Trong cặp mắt đẫm lệ, Lăng Thiên vẫn như cũ ấm áp nhìn nàng, không có trào phúng, không có mỉa mai, chỉ có một mảnh bình thản, còn có... tựa hồ là một tia thương tiếc! Đủ rồi! Thủy Thiên Nhu thỏa mãn, nguyên lai, dù sao hắn vẫn còn quan tâm ta... Dù sao hắn cũng không thực sự hận ta... Hắn đến đây, là đến để khuyên giải an ủi ta... Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm thấy trong đầu mình không ngờ rất phong phú. Sau khi hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi Thủy Thiên Nhu đã tuyệt vọng, phần bình thản này, chẳng lẽ không phải còn mạnh hơn so với những lời an ủi gì đó hay sao? Chẳng lẽ còn trông mong vào tình yêu nồng cháy của Lăng Thiên nữa hay sao? Nếu là như vậy, sợ rằng, Thủy Thiên Nhu ngược lại càng thấy sợ hãi... Chỉ có như vậy, Thủy Thiên Nhu mới cảm thấy đối phương không phải đang thương hại mình, cũng không bố thí mình. Mà là thành ý chân tâm dẫn đạo mình, dẫn đạo mình thoát khỏi bể khổ. Đúng vậy, gia tộc đã như thế, ta thương tâm, ta tuyệt vọng, ta mất mát, thậm chí ta mất hết can đảm mà chết đi, có tác dụng gì? Đại ca bởi vì gia tộc mà hi sinh, ta không nên trở thành vật hi sinh tiếp theo! Thủy Thiên Nhu lặng lẽ nở nụ cười, nhìn Lăng Thiên vẫn như cũ đang nhìn mình, không khỏi xấu hổ quay mặt đi, tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng che lấy mặt, giả vờ tức giận nói: "Nhìn cái gì? Hình sáng của ta lúc này, có phải là... Rất xấu hay không?" Nói hết hai chữ cuối cùng, sóng mắt lưu chuyển, đã có chút ý tứ suy tính thiệt hơn. Khúc mắc đã được giải khai, là một nữ tử, đương nhiên sẽ quan tâm đến dung mạo của mình. "Ách... Hả?" Lăng Thiên có chút ngạc nhiên, không ngờ nữ tử này, tâm tư đến đã nhanh, đi càng nhanh hơn. Bản thân mình còn đang suy nghĩ nàng đã nghĩ thông suốt hay chưa, vậy mà lại hỏi một câu mang theo xấu hổ lẫn sợ hãi như vậy, ý nghĩ không khỏi có chút trở nên ngoằn ngoèo. "Ngốc tử!" Thủy Thiên Nhu khẽ trách một tiếng: "Ta hỏi ngươi, hình dáng hiện tại của ta, có phải rất xấu hay không?" Lăng Thiên đánh giá rất cẩn thận một phen, rất thực sự cầu thị, gật đầu: "Ừm, rất xấu, nếu như lại tiếp tục khóc, thì càng xấu hơn! Không có cách nào gặp người khác!" "Ngươi!..." Thủy Thiên Nhu nhất thời nổi trận lôi đình, "Đi ra ngoài!" "Hả?" Lăng Thiên hô lên một cách cực kỳ oan uổng: "Lời ta nói chính là lời nói thật mà." "Cút ra ngoài, ai thích nghe lời nói thật quái đản của ngươi?" Thủy Thiên Nhu triệt để cuồng nộ, mày liễu dựng thẳng, mắt phượng trợn tròn, bộ dạng hung thần ác sát, tựa hồ phải nuốt Lăng Thiên vào trong bụng. Miệng chửi bới còn chưa đủ hả giận, tiện tay nắm lấy đồ vật ném lên người Lăng Thiên. Trong lúc nhất thời quần áo, gối, giá cắm nến... vân vân... đều biến thành ám khí bay về phía Lăng Thiên. Thế tới thao thao bất tuyệt. Lăng Thiên chật vật vạn phần ngăn cản được vài món quần áo và đồ dùng hằng ngày, nhưng thế tấn công của đối phương quá mức dày đặc, chống đỡ không kịp, trêu đầu thình lình xuất hiện vật gì đó như cái chăn bông, chỉ còn cách xoay người mà chạy. Vừa chay ra khỏi cửa, liền nghe một tiếng "bộp", không biết là vật gì bị ném lên cửa phòng. Lăng Thiên thở dài, đưa tay lên với cái vật mềm nhũn trên đầu xuống. Vừa đặt trong bàn tay, nhìn lại, không khỏi ngẩn tò te: mềm nhũn, trơn bóng, rất có cảm giác, trắng như tuyết... Dĩ nhiên là một cái yếm mang theo mùi thơm cơ thể của thiếu nữ... Quyển 6
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]