Chương trước
Chương sau
"Giai đoạn nhập môn! Chính là giai đoạn nhập môn?" Lăng Kiếm bỗng nhiên trợn mắt cứng lưỡi, cơ hồ ngay cả tròng mắt cũng rớt ra: "Cảnh giới nhân kiếm hợp nhất này chính là cảnh giới tu vi kiếm thuật chí cao trong truyền thuyết mà sao công tử lại nói đây chỉ là giai đoạn nhập môn? Công tử tại sao lại nói như vậy?" Chính mình sau khi đột phá một tầng tâm cảnh này thì đã tự cho rằng, ngoại trừ công tử ra mình đã là thiên hạ vô địch. Nghĩ không ra trong mắt công tử đây mới là giai đoạn nhập môn. Lăng Kiếm như thế nào không khiếp sợ?
"Ừm" trên mặt Lăng Thần lộ ra vẻ hồi ức nói: "Đương thời công tử từng nói qua, sau khi nhân kiếm hợp nhất thì còn phải vượt qua hai giai đoạn cao hơn thì mới chân chánh bước vào kiếm đạo, chân chánh đạt tới cảnh giới cao thủ!"
"Giai đoạn gì?" Lăng Kiếm không thể chờ đợi được hỏi.
"Ta cũng không biết" Lăng Thần thản nhiên cười nói: " Công tử không nói. Nguyên nhân vì công tử trước mắt tựa hồ cũng chưa đạt tới cảnh giới này nhưng hình như người áo xanh Tống Quân Thiên Lý kia thì đã đạt tới. Cho nên ngươi có đi thì cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi, đồng thời còn làm cho tình cảnh của công tử vì ngươi mà càng trở nên quẫn bách hơn!"
"…." Lăng Kiếm thất bại cúi đầu. Lăng Thần đã đem hắn từ đỉnh cao đắc ý dào dạt một cước đá rơi xuống địa ngục, sau đó lại còn đưa ra một đáp án! Hắn không nhẫn nại được ngửa mặt thở dài, quả nhiên là tối độc phụ nhân tâm a!
"Ách, còn có, ngươi mới rồi sao không cho ta giết sạch đám ranh con này?" Lăng Kiếm đột nhiên nghĩ đến sự tình này ngẩng đầu hỏi.
"Ngươi thực sự là một đầu heo! Công tử nửa điểm cũng không mắng sai ngươi!" Lăng Thần cả giận." Ngọc Gia cố nhiên muốn nuốt Lăng Gia chúng ta nên sao chúng ta lại không thể thuận thế xuôi dòng đẩy thuyền, thuận tiện tính kế Ngọc Gia. Dù sao bọn họ đang chiếm thế mạnh!" Lăng Thần thần bí cười nói: "Càng huống chi, lúc này chúng ta triển lộ thực lực kinh nhân của biệt viện cũng chỉ là lộ ra một góc của băng sơn cho Ngọc Gia xem mà thôi. Ngọc Gia nhất định sẽ tập trung sự chú ý vào đây, thậm chí đem tất cả lực chú ý tập trung đến nơi này. Như vậy mà nói, đối với Đệ Nhất Lâu các ngươi lại là sự thuận lợi để thực hiện đại kế tiềm nhập sâu vào Bắc Ngụy!".
Lăng Kiếm giật mình nhìn Lăng Thần, trong lúc này hắn lại có một loại cảm giác vi diệu như đứng trước mặt Lăng Thiên. Cảm giác quen thuộc lúc bày mưu tính kế, kế cách chu toàn không ngờ lại tái hiện trên người Lăng Thần!
Dùng lực lắc lắc đầu, Lăng Kiếm bước đi đồng thời lưu lại một câu nói: "Thần nha đầu, ngươi ứng với câu sau khi giết người, máu dính vào người."
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng hơi có chút lãnh diễm của Lăng Thần khẽ cười nhưng lại không nói gì, không có thừa nhận nhưng lại cũng không có cự tuyệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Ban đêm. Trên không trung Thừa Thiên thành có âm" vù vù vù vù " như tiếng cánh chim chấn động không gian. Vô số bồ câu đưa tin bay vọt lên trời hướng về bốn phương tám hướng mà chỉnh biến cả Thiên Tinh đại lục!
Thời khắc này Lăng Thiên chân vẫn không dừng bước, giống như cuồng phong từ mặt đất xẹt qua. Cơ hồ mới vừa thấy thân ảnh của hắn từ xa xuất hiện, đảo mắt một cái đã thấy tiêu tan mất! Tốc độ cực nhanh khiến kẻ khác tắc lưỡi không thôi!
Một người bình thường nếu đạt đến tốc độ này đồng thời có thể bảo trì chỉ trong chốc lát liền đã có thể gọi là hảo thủ khinh công nhưng Lăng Thiên đã bảo trì loại cực tốc này suốt hai thời thần!
Năm ngày bị truy sát. Lăng Thiên thủy chung vô pháp thoát khỏi Thiên Lý giống như giòi bọ bám xương truy sát. Nhiều tuyệt chiêu của tiền thế, tuyệt kỹ ẩn giấu bao lâu cùng toàn bộ thủ đoạn bảo vệ tánh mạng khác đều xuất ra. Nếu như đổi lại là người khác thì hoặc giả sớm đã ngã xuống trước tầng tầng thủ đoạn của Lăng Thiên nhưng trước thực lực tuyệt đối, tất cả các loại thủ đoạn cũng chỉ là hổ giấy. Lăng Thiên cơ hồ mỗi lúc mỗi khắc đều có thể cảm giác rõ ràng sau lưng có kiếm khí dày đặc. Loại cảm giác này như thế trên lưng có một con rắn nhỏ lạnh như băng làm cho hắn cực kỳ không thoải mái. Mà con rắn nhỏ này lại có năng lực dễ dàng giết chết hắn!
Trong năm ngày năm đêm này, trước sau đã có hai lần hắn bị Thiên Lý truy sát khiến phải hao tổn hết toàn thân nội lực mà chạy trốn! Lăng Thiên đã vui đùa dùng hết mọi thủ đoạn có thể, dùng hết tất cả thủ pháp nhưng cuối cùng vẫn khôngthoát khỏi Thiên Lý quá ba thời thần lộ trình!
Mà dạng cuộc sống này sẽ kéo dài suốt nửa năm mà giờ Lăng Thiên đã cảm giác như vào đường cùng. Mấy thủ đoạn trước giờ hắn tuyệt không có dũng khí trước mặt Thiên Lý chơi đùa lần thứ hai!
Tình thế ác liệt như thế, trước khi Lăng Thiên từ Thừa Thiên thành đi ra tuyệt đối không nghĩ đến! Mặc dù hắn đã tận lực đánh giá cao võ công của Thiên Lý nhưng lại tuyệt chưa nghĩ đến chính mình lại rơi vào khốn cảnh quẫn bách như thế, mà Thiên Lý không ngờ lại đáng sợ như thế! Nếu đơn độc là võ công cao thì cũng không nói. Người này ngoài tâm chí kiên nghị, trí tuệ hơn người thì y thuật cũng là đại hành gia. Qua chuyện " xà tiên nhị" lần trước có thể thấy nhân vật như thế không thẹn là chủ nhân "giang sơn lệnh" trong truyền thuyết. Thực sự là thiên hạ đệ nhất!
Lăng Thiên đã vô số lần muốn trốn vào trong Tiên La thành, chỉ cần có thể tiến vào trong thành Lăng Thiên tự tin cơ hội đào mệnh nhất định sẽ tăng lên nhiều nhưng Thiên Lý đã phát hiện ra ý đồ của hắn nên tiếp tục truy theo không thôi, làm cho hắn không thể lẩn trốn ở bên ngoài đồng thời tận lực phong tỏa lộ tuyến tiến vào Tiên La thành. Lăng Thiên đã quanh quẩn xung quanh Tiên La thành hai lần nhưng vẫn không có cơ hội tiến vào thành, mà nếu như thực sự mạo hiểm tiến vào thành chỉ sợ rằng khó tránh được sát chiêu trí mệnh của Thiên Lý!
Sau khi biết Ngọc Băng Nhan có Huyền Âm thần mạch, lần đầu tiên Lăng Thiên cảm giác có áp lực phải cấp bách gia tăng công lực, lần đầu tiên có ý niệm muốn gia tăng thực lực. Có thực lực tuyệt đối mới chân chánh là vương bài, nếu bảo trì thực lực trước mắt, chờ đến khi Thiên Lý chân chánh quen thuộc với phương pháp đào vong của mình thì sợ rằng chính mình cũng chỉ có cách bó tay chịu trói. Không, không thể nói là bó tay chịu trói mà đối với mình chỉ có duy nhất một con đường là tử lộ!
Nhưng thực lực há nói muốn tăng lên là có thể tăng lên được? Hơn nữa cảnh giới võ học của Lăng Thiên vốn đã cực cao, muốn tiến thêm một bước há dễ dàng!
Tục ngữ mặc dù nói dưới áp lực cực đại có thể khiến cho người ta bộc phát năng lực cực đại nhưng đối với Lăng Thiên lúc này, áp lực đã đủ lớn mà bộc phát lại chưa đủ mạnh. Mặc dù trong người vẫn còn hai viên đại hoàn đan nhưng Lăng Thiên nói gì thì nói cũng không có dũng khí phục dùng ngay lúc này! Bản thân hắn mới ăn một viên, thời gian còn chưa qua một tháng, nếu lại ăn tiếp một viên thì sợ rằng cũng không cần Thiên Lý động thủ, chính mình toàn thân kinh mạch bạo liệt ra mà chết! Đây là chuyện không thể nghi vấn.
Cho nên, tại tình huống vô pháp nghĩ ra cái gì hay hơn Lăng Thiên đành phải chọn lấy biện pháp ngu nhất!
Mỗi lần hắn đều làm cho công lực tiêu hao hoàn toàn rồi lại khôi phục lại, sau khi khôi phục thì tiểu phúc lại có một loại tăng trưởng kỳ dị! Về mặt lý thuyết thể dục mà nói thì cái này gọi là trùng kích cực hạn thể năng của con người! Sau khi đột phá cực hạn thì vô luận là thể lực hay tốc độ đều tăng lên!
Nhưng Lăng Thiên biết cái gọi là cực hạn này thực ra là cực hạn lần thứ hai! Cũng nói, sau khi đột phá cực hạn, thân thể ngược lại có hiện tượng như phủ cực thái lai. Trong thời gian này, cơ năng của thân thể có thể tạm thời khôi phục cho đến khi tiêu hao hết một lần nữa thì mới chân chánh đạt đến cực hạn! Cũng nói, tại cực hạn này trong thân thể chân không có nửa điểm nội lực và lực lượng!
Chỉ có tại một khắc này vận chuyển nội lực khôi phục thể năng thì mới có thể khiến cho nội lực chân chánh tiến bộ! Mà sự tiến bộ này cũng có thể từng bước củng cố thành quả một lần cố gắng cực hạn!
Từng đạo sơn lĩnh bị vứt lại phía sau, lộ tuyến Lăng Thiên trốn đi phi thường quỷ dị, chợt tả chợt hữu, hoặc giả sau khi tiến vào một cái sơn cốc thì sau đó lại đi ra, liên tục sửa đổi lộ tuyến hoặc bốn phía đều lưu lại khí tức nhưng lại không lựa chọn bất kỳ phương hướng nào, cực kỳ khó phân biệt. Đây là do Lăng Thiên tổng hợp một thân kinh nghiệm ở kiếp trước mà tổng kết ra phương pháp. Loại phương pháp này đối phó với một người bình thường tuyệt đối là giết gà dùng đao mổ trâu, thậm chí là không có hiệu quả gì, ngược lại còn kéo chậm quá trình chạy trốn của mình. Nhưng đối với nhân vật cao thủ truy tung tuyệt đỉnh như Thiên Lý này, lục thức cực kỳ mẫn cảm thì lại thích hợp nhất, bất quá tin tưởng Thiên Lý này một lộ truy tung sẽ phi thường gian khổ! Nguyên nhân vì Thiên Lý là một cao thủ, hắn đã có thói quen lấy lục thức của bản thân mà cảm giác tình trạng của đối thủ. Có thể nói đạo lý thế giới vạn sự vạn vật, ưu điểm đôi khi lại là nhược điểm chính là chỗ này!
Lăng Thiên mơ h tính toán một phen, tốc độ của mình xác thực là có hơn Thiên Lý một chút không thì cũng không thể bỏ qua hắn nhiều lần như vậy nhưng người đi trốn vốn chiếm được tiên cơ, có thể bố trí trên đường đi mà lần này ít nhất cũng đã bỏ qua Thiên Lý hai thời thần. Tuy nhiên để khôi phục nội lực thì mình cần ít nhất sáu thời thần! Sở dĩ Lăng Thiên nếu muốn trong thời gian này có đột phá thì nhất định phải thừa dịp này tìm được một chỗ cực kỳ an toàn! Tâm không vương vấn gì thúc dục nội lực, chầm chậm khôi phục thì mới có hy vọng thoát khỏi khốn cảnh!
Nhưng mà nếu đang lúc luyện công bị người khác quấy nhiễu thì nhất định là sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì toàn bộ thân co quắp tê liệt, nặng thì táng mệnh đương tràng!
Đây là một trận đánh cuộc hoành tráng nhưng Lăng Thiên lúc này lại không thể không đánh cuộc! Nguyên nhân là đánh cuộc còn có cơ hội chiến thắng còn bây giờ hắn cũng không thể đem tốc độ tăng lên nữa, sớm muộn cũng bị Thiên Lý truy đuổi kịp, càng không cần nói về cái gì kỳ hạn nửa năm.
Lăng Thiên lại một lần nữa đột nhiên gia tăng tốc độ, như bay bổ nhào vào núi rừng rậm rạp, thân hình chợt như điện chuyển qua một vài phương hướng, vờn quanh một hồi rồi lại qura bìa rừng nơi có một tảng đá lớn. Tảng đá lớn này nặng đến vài ngàn cân, đứng nghiêng nghiêng, phía dưới có một khoảng không gian tương đối bí mật, đủ để che giấu thân hình. Phía trước lại có nhiều cây tùng to lớn cũng như đám tạp thảo rậm rạp. Lăng Thiên lúc mới vừa tiến vào vào rừng rậm liền đã phát hiện ra chỗ giấu thân tuyệt diệu này.
Lăng Thiên dùng trường kiếm như gió nhanh chóng đào một cái động nhỏ đủ để dung thân dưới tảng đá lớn, đem đống bùn đất đào được tích tại trước động khẩu sau đó cực kỳ cẩn thận đem một mảng đất bao gồm cả lớp cây cỏ bên trên bao trùm ở trên mặt rồi cẩn thận chỉnh biến cho phù hợp với cảnh sắc quanh thân.
Sau khi cẩn thận kiểm tra bố trí một lần nữa, xác nhận không có sai lầm Lăng Thiên mới ngẩng mắt nhìn trời, thời gian không còn sai biệt nữa thì có chút cười, thân hình co thấp lại, nội lực tiềm vận, đột nhiên hít một cái, đống đất phía ngoài tích lại như quả núi nhỏ đột nhiên chuyển động phủ lên phía trên, kín đáo đến một giọt nước cũng không lọt, đem cả khoảng không gian phía dưới tảng đá che kín. Người bên ngoài có nhìn cũng chỉ thấy tựa hồ dưới núi đá này vốn là một đống đất, một khu vực cây cỏ hỗn tạp cùng cảnh sắc chung quanh hết sức hòa hợp, không hề có nửa điểm gây chú ý!
Đống đất có chút rung động một trận nhưng rất nhỏ không ai có thể phát hiện ra dưới đám cây cỏ rậm rạp lại chậm rãi thò ra một ống sậy nhỏ...
Quyển 5
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.