Ngay cả lúc này lòng đang rối bời, Ngọc Băng Nhan cũng bị câu nói của Ngọc Mãn Thiên làm cho bật cười : "Ba người là anh em ruột thịt, bà của đại bá không phải là bà của Tam thúc ngươi sao?"
Ngọc Mãn Thiên định xoay người đi bỗng nhớ đến cái gì đó quay đầu lại nói :"Ta đi rồi, ngươi sẽ ra sao? Nếu hai lão hỗn đản đó lại đến làm phiền ngươi, lại bắt ngươi uống rượu phạt gì đó…Thật là đau đầu mà, không bằng ngươi theo ta quay về Ngọc gia?"
Ngọc Băng Nhan buồn bã lắc lắc đầu :"Tam thúc, Thiên ca lúc này sống chết chưa rõ, ta sao có thể yên tâm được. Lại nói Ngọc gia chúng ta lần này quy mô rầm rộ kéo đến Thừa Thiên, mưu đoạt cơ nghiệp Lăng gia. Ta chung quy phải ở lại đến cùng. Nếu lúc này ta quay về Ngọc gia, sợ rằng sẽ khó mà ra được nữa. Ở đây còn có Lăng Thần tỷ tỷ, cùng lắm ta sẽ tới Lăng phủ biệt viện ở. Chỉ cần không khinh xuất ra ngoài, tin rằng bọn hắn không làm gì nổi ta!"
Ngọc Mãn Thiên gật gật đầu sảng khoái nói :"Như vậy được rồi, ta sẽ lên đường. Có việc gì ta sẽ cho người thông báo cho ngươi. Hiện giờ mà gặp lại hai lão rùa đen kia khéo ta lại nổi điên mất!" Nói rồi hắn cười to hai tiếng, đương trường xoay người mà đi, nhìn cũng có chút tiêu sái…
Nhìn Tam thúc của mình vội vã rời đi, Ngọc Băng Nhan cảm thấy yên tâm. Đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng có một tiếng động nhẹ, xoay người lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1388006/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.