Lăng Thiên ồ lên một tiếng như đối với ba vạn đại quân đang cản đường trước mặt không chút để ý nào, trên mặt lộ ra một nụ cười nhìn về phía bốn người Lăng Thập Cửu: "Những năm gần đây đã khổ cực cho các ngươi rồi..."
Đột nhiên trong lòng Lăng Thập Cửu cảm thấy đau xót, thiết huyết nam nhi trăm tử hoàn sinh, lệ nóng trong mắt như muốn chảy xuống, hắn mạnh mẽ kìm nén lại, tận lực dùng một âbình tĩnh nói: "Đa tạ công tử..." Mặc dù hắn cố gắng khống chế nhưng âm thanh vẫn run rẩy nhè nhẹ đã bại lộ ra tâm tình rất kích động của hắn. Quay đầu lại nhìn Lăng Nhị Thập, Lăng Nhị Nhất, Lăng Nhị Nhị đều đỏ mắt cúi đầu xuống.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ rơi lệ khi có lòng ái mộ thôi.
Suốt ba năm! Bốn người luôn theo bảo vệ bên cạnh Lăng Khiếu, thân trải qua trăm chiến thì nói bọn họ trải qua 'bách tử dư sanh' cũng không quá đáng! Những thiết huyết nam nhi rời xa huynh đệ của mình để cả ngày đối mặt với cát vàng cây xanh, mặt trời chói chang trên cao, nhìn thấy máu tươi chảy trước mặt, xương thịt đứt gãy, chịu đựng khổ sở bao nhiêu không ai có thể đếm hết được. Nhưng tất cả những khổ cực này chỉ bằng một câu nói của Lăng Thiên thôi đột nhiên tan thành mây khói như một dòng nước ấm chảy qua tim, tất cả đều rất nhẹ nhàng. Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là vui sướng và thỏa mãn vô cùng. Tất cả đều đáng giá. Bạn đang đọc truyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387957/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.