Lăng Thiên cúi đầu nhìn thì thấy có hai tòa tuyết trắng lộ ra, đang không ngừng rung động. Hai điểm nhỏ màu hồng bắt mắt đầy vẻ dụ người, còn đám vải quấn giờ phút này cũng không chịu nổi lực bật tung ra. Lăng Thiên bỗng dưng cảm thấy tim đập loạn nhịp, vội vàng ngửa mặt lên trời, máu mũi cũng chảy ra, trong lòng thầm khấn A Di Đà Phật mấy chục lần mới miễn cưỡng làm cho trái tim chịu nằm yên xuống một chút.
Trách không được con nhỏ này bình thường toàn phải "bó chặt cứng". Nếu mà quay về mặc nữ trang đi đường, sợ rằng chưa cần nhìn mặt, chỉ bằng nhiêu đó "tiền vốn", cũng đủ khiến cho đám sắc lang điên cuồng rồi. Lúc đó e rằng hộ vệ của nàng võ công có cao hơn nữa cũng phải giết đến mức gãy tay mà chưa hết…
Lăng Thiên dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù biết trừ một tiểu nha đầu nằm ngất ở kia ra thì không còn ai khác, nhưng Lăng Thiên vẫn có cảm giác mình như kẻ trộm vậy. Hắn vội hướng bốn phía quan sát một vòng rồi mới lại tập trung sự chú ý về thân thể mê người trước mặt mình.
Đưa tay đến gần, Lăng Thiên cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. Hai bàn tay gần như là "thô bạo" nắm lấy hai tòa màu trắng hở ra kia. Một cảm giác tuyệt vời khó có thể hình dung được bỗng xuất hiện rồi truyền thẳng đến trái tim. Lăng Thiên cuối cùng phải dùng vô thượng định lực để khắc ý niệm trong trái tim, bình tĩnh lại. Hai tay quán đầy chân khí, bắt đầu chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387921/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.