Lăng Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện " Tiền Thủy Nhu ngươi đã giết nàng rồi ư?". Thanh âm của hắn truyền đi xa xa rồi hồi âm quay về "Ngươi giết nàng.. giết nàng… giết… Giết. Giết." Tuy nhiên cả khoảng rừng núi tịch mịch chỉ có gió thổi tùng thành sóng lớn gào thét mà thôi. Người áo xanh sớm đã như kinh hồng phi minh hiển nhiên không có Lăng Thiên không có dừng lại mà trường thân chạy đi vào trong rừng. Vốn Tiền Thủy Nhu sống chết thế nào cũng không khiến Lăng Thiên quan tâm nhưng Tiền Thủy Nhu rõ ràng là có quan hệ cùng Thừa Thiên hoàng thất, nay lại cùng Bắc Ngụy đi cùng đường. Tại thời điểm mẫn cảm này, phụ thân Lăng Khiếu lại mới vừa tấu xảo cách đây không lâu dẫn quân xuất chinh nghênh kích Bắc Ngụy. Nếu nói chuyện cấu kết này không có quan hệ gì tới phụ thân hắn viễn chinh thì Lăng Thiên cũng không thuyết phục được chính mình. Lăng Thiên tại tiền thế mặc dù cũng sinh ra trong một đại gia tộc nhưng lại không được hưởng thụ qua chút nào cái gì gọi là thiên luân chi nhạc (hạnh phúc gia đình)! Ngược lại còn bị hãm hại liên tiếp, thậm chí là chịu lăng nhục. Bây giờ Lăng Gia đối với Lăng Thiên coi như châu bảo, vì vậy tại thế giới này Lăng Thiên đối với người thân cực kỳ quý trọng, quyết không cho phép cho dù là ai thương tổn đến thân thân của mình. Tiền Thủy Nhu chỉ cần lộ ra nửa điểm dấu hiệu muốn đối phó với Lăng Khiếu, Lăng Thiên cũng vô pháp bỏ qua, huống chi như hôm nay lại có đại hoài nghi như thế, Lăng Thiên hiển nhiên tuyệt không bỏ qua. Ngay cả việc này chỉ là hoài nghi thì cũng phải dò xét đến tột cùng! Nhất định phải ngăn cản hắn. Không quản là hắn nhằm vào người nào, cũng không quản là âm mưu gì! Phạm vào người Lăng Gia ta, mặc dù ở đâu cũng nhất định phải chết! Thân thể Lăng Thiên giống như quỷ mị bay đi trong rừng với tốc độ cao thấp thoáng bất định. Mắt, mũi, lổ tai thậm chí là xúc giác, Lăng Thiên đều sử dụng, trên thân thể mỗi một thứ đều có thể tiếp nhận tin tức cẩn thận dò xét động tĩnh quanh mình. Đột nhiên phía trước tựa hồ có thanh âm nói chuyện truyền đến, lại có chút không khống chế nổi mà đau xót rên rỉ. Lăng Thiên tinh thần nhất chấn, không ngờ lại có sống người à! Có người sống là tốt rồi. Lăng Thiên ngừng hô hấp chầm chậm chạy qua. "Tiểu công chúa. Ngài mang Điệp nhi đi trước đi, ta cũng đã trọng thương, mang ta theo chỉ là một gánh nặng mà thôi, nhất định sẽ chậm trễ đại sự, huống chi ngài thương thế cũng không nhẹ, hà tất phải trông nom ta mà vừa mệt người vừa mệt mình". Nói đến đây thanh âm người nọ có vẻ yếu đi, hơi thở thoi thóp, lẫn vào tiếng nói là tiếng ho khù khụ, rõ ràng là bị nội thương rất nặng. "Trịnho, việc này không cần nói lại nữa. Bổn tọa đái lĩnh Long Hồn bát bộ đường xa tới Thiên Tinh, không ngờ lại gặp đại cừu, Bát bộ thì sáu chết hai bị thương, nếu bây giờ lại bỏ rơi Trịnh lão ở đây thì ta còn có phải là người không". Chính là thanh âm của Tiền Thủy Nhu, tuy nhiên trong giọng nói ngẫu nhiên còn có tiếng ho, tựa hồ cũng bị nội thương, đâu còn phong độ anh tư hào sảng ngày thường. Trong tiếng nói còn lẫn cả tiếng nghẹn ngào lộ ra vẻ cực kỳ bi thống trong tâm. "Tiểu công chúa ngàn vạn không nên nói như thế", một người khác cấp bách thở hổn hển hai khẩu khí nói "Người áo xanh nọ võ công đã đến trình độ đương thế tuyệt đỉnh đỉnh phong. Cho dù gia chủ có đến đây thì kết quả cũng không khác gì. Tiểu công chúa có thể lưu được tính mệnh cũng đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi". Tiền Thủy Nhu tựa hồ đang dùng chân khí chữa thương cho người nọ, một lúc sau người nọ thở ra một hơi trọc khí nói "Hôm nay chúng ta chưa chết có thể nói là cực kỳ may mắn. Người nọ đã đánh ta bị thương nặng, lấy thủ đoạn của hắn mà muốn giết bốn người chúng ta thì quyết không phải việc khó khăn. Hắn đã giết hơn trăm người vì sao cuối cùng lại lưu lại tính mệnh cho chúng ta. Thật sự là làm người ta khó hiểu ". Lời này vừa nói ra, mấy người khác cũng trầm mặc, tựa hồ đang đau khổ suy tư. Tiền Thủy Nhu chợt tựa hồ rõ ràng cái gì, thất thanh nói "Ta rõ rồi, tại đấu giá hội hôm trước, người áo xanh nọ từng muốn lấy năm mươi hai lạng bạc trắng mua Nam Hải tử đàn châu nọ. Mà Dương Gia Dương Vĩ xuất ngôn bừa bãi, đầu tiên là đắc tội với người áo xanh mà mang họa sát thân vào người. Nghĩ lại ngoài người này thì có ai có thể từ khoảng cách ngoài mười lăm trượng nhẹ nhàng đánh chết gã này. Hơn nữa tại ngày quần hùng tụ hội, nếu không phải có thủ đoạn kinh thiên thì ai dám phát ngôn lấy năm mươi hai lạng bạc mua Nam Hải tử đàn châu cực kỳ trân quý nọ. Ta nhất thời lấy giá trên trời mua được bảo vật này mà vui mừng, nào biết căn bản là mua về một cái Diêm vương thiếp!" Trong lời nói tỏ vẻ hối hận không thôi. Mọi người đều bừng tỉnh yên lặng không nói gì. Tiền Thủy Nhu nói "Gã gian quỷ Lăng Thiên nọ đầu tiên phát hiện ra thực lực của người áo xanh nên mới không đồng ý tham gia tranh mua Nam Hải tử đàn châu. Hắn đã biết cho dù người mua được bảo vật này là ai thì cũng vô pháp thoát khỏi tay người áo xanh, sau đó thậm chí không ngần ngại sau lưng người áo xanh nhận là hắn giết chết Dương Vĩ, không kiêng nể ngăn trở duệ khí của Dương Gia. Càng vì vậy mà che đậy thực lực chân chính của người áo xanh, khiến ta đánh giá sai thực lực của người áo xanh. Nếu sớm biết thực lực chân chánh của người áo xanh thì Nam Hải tử đàn châu mặc dù cực kỳ trân quý nhưng sao có thể sánh với tính mạng của huynh đệ thủ túc, vừa lại như thế nào tự tạo cho mình đại cừu không thể địch nổi này, ôi, ta quả nhiên không bằng hắn..." Nhưng lần này Tiền Thủy Nhu lại đánh giá Lăng Thiên quá cao. Lăng Thiên mặc dù cao minh nhưng lại cũng không cao minh đến trình độ này. Sự tình hôm nay đại bộ phận cũng xuất phát từ sự xảo hợp. Mà bọn họ càng không biết tại sao lại có thể bảo trì được tính mệnh. Một trong những nguyên nhân là người áo xanh nọ sau khi đắc thủ thì không muốn đại khai sát giới nữa, lại nói với Tiền Thủy Nhu nếu ngươi sớm dâng ra Nam Hải tử đàn châu thì thậm chí là có thể tránh được trận chiến này. Có một lý do khác là người áo xanh cũng phát hiện ra có "cao nhân" đến. Mà Lăng Thiên dùng phương pháp ẩn nặc cực kỳ cao minh tiến vào, thực sự rất cao làm cho người áo xanh rất có vài phần cảm thấy hứng thú. Rồi do đã lấy được bảo vật nên sát tâm giảm đi, hắn lập tức quay đầu đón tiếp "cao nhân"! Khi người áo xanh gặp Lăng Thiên thì ý định liền thay đổi. Người áo xanh cũng là người tâm trí cao siêu, hắn nhạy cảm phát giác ra nếu chính mình tiêu diệt đám người Tiền Thủy Nhu thì người lấy được lợi ích lớn nhất ngược lại là Lăng Thiên nên càng không có tâm tình giết chết Tiền Thủy Nhu nữa. Trong lòng hắn rất rõ ràng, lấy võ công của mình Lăng Thiên không có khả năng không biết không phải là đối thủ của mình nên chắc chắn không phải vì mình mà đến. Lăng Thiên xuất hiện ở chỗ này, lý do chỉ có thể có một là vì Tiền Thủy Nhu mà đến. Dưới loại tình huống này, chính mình nếu như muốn kiên trì giết chết Tiền Thủy Nhu thì sợ rằng liền bị Tiền Thủy Nhu liên thủ với Lăng Thiên hợp kích. Ngay cả khi chính mình không sợ nhưng lại cũng không có chỗ nào tốt. Cho nên người áo xanh lựa chọn ra gặp Lăng Thiên, sau khi luận bàn thì lập tức ly khai. Dù sao đám người Tiền Thủy Nhu ở trong lòng hắn thật sự không tính là gì. Hắn bỏ đi ngược lại lại bán cho Lăng Thiên một cái đại nhân tình, cho dù hắn sau lưng chửi mình là tiểu nhân thì sao, tội gì mà lại không làm. Nếu từ điểm này mà nói, có thể nói Lăng Thiên là ân nhân cứu mạng của Tiền Thủy Nhu cũng không sai! Lăng Thiên với tốc độ chạy xuyên trong rừng, sau khi chạy được vài chục trượng đến một khu vực cây cỏ rậm rạp trong rừng, đám cây cỏ này theo bị gió thổi vào nhau kêu xào xạc nhưng Lăng Thiên khi đi qua lkhông phát ra một thanh âm nhỏ nào! Nếu nói về công phu ẩn nặc hành tích thì Lăng Thiên không thẹn là thiên hạ đệ nhất ! Một điểm này tin rằng ngay cả người áo xanh với một thân võ công siêu phàm nhập thánh cũng không theo kịp! Trước mặt là một mảnh đất trống, phía trên có bốn người đang khoanh chân mà ngồi. Tiền Thủy Nhu, thị nữ tên gọi Điệp nhi và hai lão giả tuổi chừng ngũ tuần, chính là hai trong bát đại hộ vệ của Tiền Thủy Nhu, tuổi lớn nhất và tựa hồ võ công cũng là cao nhất. Hai lão giả trông khá giống nhau, xem chừng là một đôi huynh đệ. Trên ngực hai người đều có vết máu loang lổ, trên chòm râu hoa râm cũng lấm tấm vết máu tươi, chứng tỏ bị thương không nhẹ. Mặc dù đã được Tiền Thủy Nhu dùng chân khí trị liệu nhưng cũng khó khôi phục. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net Trong bốn người, thương thế nhẹ nhất lại là thị nữ tên Điệp nhi nọ. Nàng mặc dù võ công yếu nhược nhưng người áo xanh lại tự thị thân phận nên thấy nàng là nữ tử, võ nghệ lại thấp nên lúc ra tay có vài phần hạ thủ lưu tình. Trên mặt Tiền Thủy Nhu vẫn mang tấm mặt nạ da người nên không biết sắc mặt như thế nào nhưng từ ánh mắt thần quang hơi có chút tán loạn mà xem thì nội thương nếu không nặng thì cũng không phải là rất nhẹ. Nhất là khi vừa mới sử dụng chân khí trị thương cho hai lão giả nên nói là đang kiệt sức cũng không quá. Thu thập bốn người này đối với Lăng Thiên mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay. Lăng Thiên có mười phần nắm chắc, đem Tiền Thủy Nhu nhất cử bắt được! Chỉ là chờ Lăng Kiếm đến mới có thể áp giải bọn hắn quay về nhà ! Lăng Thiên chủ ý đã định, mắt nổi tinh quang đang muốn ra tay thì lại đột nhiên nghe được xa xa có tiếng động truyền đến mà không khỏi giật mình, lại có người đến trước? Không biết là ai. Hắc tùng lâm bình thường là nơi khỉ ho cò gáy nay sao mà lại náo nhiệt như thế? Khinh công tuy nhẹ nhưng do cảnh giới cách nhau quá xa nên người đang đến cho dù là cao thủ nên quyết không phải là hạng tuyệt đỉnh cao thủ như người áo xanh! Bốn người Tiền Thủy Nhu mặc dù không địch lại người áo xanh nhưng thật sự bốn người không ai là người yếu nhược cũng nhạy cảm phát hiện ra dị trạng. Tất cả đều mạnh mẽ chống tay đứng lên cảnh giác nhìn bốn phí "Ha ha ha., thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tiểu công chúa, hai vị Trịnh huynh, lâu lắm mới gặp..." Một thanh âm ôn hòa đầy vẻ thân thiết cười nói, tiếp theo trong khoảng đất trống liền xuất hiện hai nhân ảnh. Hai lão giả tuổi đã ngoài ngũ tuần, vẻ mặt tươi cười đứng ở đó. "Được hai vị Ngọc trưởng lão quải niệm, tiểu nữ tử lại thụ sủng nhược kinh a." Tiền Thủy Nhu trong mắt nổi lên thần sắc tuyệt vọng, lạnh giọng nói. "Đâu có, đâu có …, Thủy công chúa không quản đường xa vạn dặm đến Thiên Tinh, nếu Ngọc Gia ta không có thể hảo hảo chiêu đãi một phen, một khi truyền ra ngoài há không khiến cho thế nhân cười Ngọc Gia ta không biết lễ sao. Ta biết công chúa đi về phía bắc nhưng nay ta cũng muốn quay về nhà…!" Lão giả cầm đầu cười hi hi nói, trong mắt nhìn Tiền Thủy Nhu lộ vẻ như mèo nhìn chuột, đầy vẻ khoái ý. "Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, lão hủ cả gan muốn mời Thủy công chúa đến Ngọc Gia một chuyến, để cho ta tận tình làm chủ một phen." Lão giả họ Trịnh run rẩy giận dữ quát: "Thừa dịp người gặp nguy, chẳng lẽ là tác phong của Thiên Tinh đệ nhất thế gia Ngọc Gia hay sao. Nếu là như thế, Thiên Phong chi thủy chúng ta khinh thường Ngọc Gia các ngươi!" "Trịnh huynh đừng quá lời, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, lần này gặp lại thật sự là đại duyên phận." Một lão giả Ngọc Gia khác cười mị mị nói: "Hai nhà chúng ta có ngàn năm giao tình, tình thâm ý hậu, há có phải tầm thường. Chẳng lẽ Thủy công chúa lại sợ hãi không dám?" Ngay lúc hai lão giả hiện thân, Lăng Thiên liền nhận ra. Hai người này có xuất hiện tại đấu giá hội và tham gia tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm. Nguyên lai lại là ngườị Ngọc Gia. Ngọc Gia mặt ngoài đối với chuyện Thừa Thiên tựa hồ không quan tâm nhưng lại ngầm phái đến hai vị cao thủ tiên thiên cấp bậc. Mà không ngờ lại muốn đoạt Liệt Thiên Kiếm! Ngọc Mãn Lâu đến tột cùng là muốn cái gì? Quyển 4
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]