Trên đường trở về, Lăng lão gia tử tinh thần uể oải không cưỡi được ngựa nên không thể làm gì khác hơn là phải ngồi xe. Lăng Thiên biết hôm nay này mặc dù đã hoàn toàn thanh trừ họa ngầm của Lăng Gia nhưng nhưng cũng làm lão gia tử đại thương tâm. Nên biết Lăng Chiến cả đời không có bao nhiêu tâm cơ, lấy lòng chân thành mà đối xử với người, tính cách cương trực, trọng tình trọng nghĩa! Hôm nay xử trí nhóm người này trong đó có một bộ phận d chính là lão gia tử một tay đề bạt lên, nhiều năm nay là huynh đệ thủ túc. Hơn nữa trong đó có Lăng Không lại là nghĩa tử của Lăng Chiến, quan hệ thân thiết không cần nói. Những người này lại phản bội, thật sự là cho lão nhân đã đến tuổi cổ lai hi như Lăng Chiến gặp một sự đả kích rất lớn! Đến tột cùng lúc nào có thể khiến lão khôi phục tâm tình, hoặc là nói có thể khôi phục hay không thì còn chưa biết!
Phụ tử Lăng Thiên cũng cưỡi ngựa đi tới, trong lòng cùng lo lắng cho thân thể lão gia tử mà yên lặng không nói.
"Phụ thân, gia quyến nhóm người này, ngài cho rằng nên xử trí như thế nào? Nhổ cỏ không hết gốc..." Lăng Thiên rốt cục dẫn đầu phá tan trầm mặc. Lúc này mặc dù trong lòng đã sớm có định kế nhưng phụ thân ở bên cạnh nên lại không thể không cố kỵ, để cho hắn chút mặt mũi.
Lăng Khiếu đang ngồi trên ngựa, hai tròng mắt phức tạp nhìn con mình một chút:" Không cần phải nói, đạo lý này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387876/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.