Một hồi lâu sau, Lăng Thiên sắc mặt vừa chuyển nói: "Không cần để ý đến hắn, bây giờ phải khẩn trương thông tri cho bọn Lăng Lục và Cuồng Phong bang, nói là ta hỏi, bắt một gã Tô Hoài Nhân có phải mất thời gian một năm hay không! Cứ truyền đi nguyên câu nói của ta như vậy!"
Lăng Thần thè đầu lưỡi cơ hồ có thể tưởng tượng ra lúc đám Lăng Lục cùng Cuồng Phong Bang nghe thấy câu nói này của Lăng Thiên thì vẻ mặt thê thảm như thế nào nhưng nàng lực bất tòng tâm, chỉ có thể y lệnh đi là
Sắc trời âm u, không biết mây đen đã che kín bầu trời lúc nào, lúc này mưa bắt đầu rơi rả rích. Lăng Thiên đứng lên khẽ cười nói:" Mưa phùn như tơ, mưa phùn như thơ, cảnh đẹp như thế há có thể cô phụ tâm ý của trời cao? Thần Nhi, có nguyện ý bồi tiếp phu quân của ngươi ra bên ngoài tản bộ trong mưa hay không"
"Công tử chẳng lẽ không đợi Hoàng thượng lại đây sao?" Lăng Thần hỏi.
Lăng Thiên từng bước từng bước đi ra, chân lại dẫm nát cái chén bạch ngọc mà Nam Cung Thiên Long mới dùng qua, nhất thời một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, chén rượu hóa thành một đám mảnh vụn. Quay đầu nhìn Lăng Thần, trong mắt hiện lên một đạo sát ý:" Hoàng thượng? Ha ha a, hắn là cái rắm! Đem hắn gạt qua một bên thì như thế nào. Hừ, nếu như không phải hắn là nam nhân của cô cô ta thì hôm nay ta muốn làm thịt hắn. Con kiến hôi, bằng hắn mà cũng dám rình rập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387863/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.