"Không sai, Nam Cung Thế Gia hùng cứ Tây Nam, quả nhiên nổi danh dưới tay không có kẻ yếu a!" Lăng Thiên suýt nữa cười vỡ bụng, minh thổi ám biếm nói "Thần Nhi, ngươi đem loại rượu tốt nhất trong phòng ta ra đây, hôm nay tâm tình thoải mái, bổn công tử cùng Nam Cung Gia chủ sướng ẩm một phen."
"Lăng công tử quá khách khí." Nam Cung Thiên Long khiêm nhượng một phen, lúc này mới nói đến chánh sự hôm nay tới:" Ôi, cực kỳ xấu hổ, lão phu hôm nay đến đây là muốn hướng Lăng công tử phụ kinh thỉnh tội (đeo roi trên lưng mà đến nhận tội)."
"Ồ?" mắt tinh quang chợt lóe, trong giọng nói lại càng tỏ vẻ không quan tâm:" Nam Cung Gia chủ có tội gì, hơn nữa tại hạ tuổi còn trẻ, chính là hậu bối tiểu tử, sao gia chủ lại nói lời ấy."
Nam Cung Thiên Long khóe miệng thống khổ vừa nhếch " trước minh nhân không dám lừa dối, mấy năm trước, Nam Cung Thế Gia bị quỷ mê tin lời Dương Không Quần lão thất phu nọ mà dĩ nhiên trong tâm có vọng niệm đối với quý phủ thật sự đã đắc tội, nay xin công tử thứ lỗi." Vừa nói, Nam Cung Thiên Long từ trong lòng lấy ra một cuốn sách nhỏ, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn trước mặt hai người.
Nam Cung Thiên Long cơ hồ vừa thấy mặt đã phát hiện ra Lăng Thiên quả thật là khó chơi, chính mình còn chưa mở miệng hắn tìm cách thoái thác.
Chuyện hai nhà kết minh do Lăng Thiên đưa ra điều kiện, xem ra nếu mình không chủ động mở miệng, trời mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387861/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.