Ngọc Băng Nhan cảm thấy bất đắc dĩ cho thể diện của Tam Thúc mình nhưng Ngọc Tam Gia vẫn mang bộ dáng hùng hồn đắc ý không thôi. Vẻ mặt tuơi cười, vì bản thân tìm được cháu gái mà cao hứng vô cùng.
"Tam thúc. Lão nhân gia người sao lại đến nơi đây? Trên đường người gặp chuyện gì vậy? Lại đánh nhau với ai sao?" Ngọc Băng Nhan rốt cuộc nhịn không được phải cất tiếng hỏi, theo sự hiểu biết của nàng thì vị Tam Thúc này chuyên đi gây chuyện nên bị đại bá cấm không cho đi ra ngoài, bởi vì hắn vừa ra ngoài liền đi gây chuyện. Nhưng tại sao đột nhiên từ Bắc Ngụy Ngọc Gia ở xa ngàn dặm chạy đến Thừa Thiên? Cho dù là phái đại biểu đi cũng không thể phái vị đại tôn thần này đến chứ?
Ngọc Băng Nhan đối với một thân tàn tạ của Tam Thúc buồn bực vô cùng. Tam Thúc của mình chính là nội gia tiên thiên cấp hàng thật giá thật, người có thể đánh được với Tam Thúc đã ít lại càng ít nhưng tại sao lại tàn tạ như vậy? Theo mình biết thì trong Thừa Thiên này không hề có một cao nhân nào cùng cấp với người mà? Chẳng lẽ có một thế ngoại cao nhân nhìn Tam Thúc không hợp mắt nên muốn giáo huấn một chút sao?
"Ha ha. Xem như là ta trốn ra đi, cố ý đi đến đây tìm một người gây phiền toái." Mãi đến lúc này Ngọc Mãn Thiên mới đáp lễ vợ chồng Vệ Chánh Phong, hàn huyên vài câu liền vội vàng trả lời Ngọc Băng Nhan: "Về phần bộ dáng ta thế này... Ôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387809/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.