"Ha ha ha... đại ca huynh không biết đó thôi, lão tam ta..." Ngọc Mãn Thiên vừa bật cười hai tiếng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Mãn Lâu chiếu vào mình. Không khỏi nghẹn lời, ngượng ngập không nói gì nữa, sợ hãi co rút cái đầu đang dương dương tự đắc ngẩng lên cao của mình, trực tiếp nuốt lời đang muốn nói trở lại.
Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng, ánh mắt uy nghiêm: "Lão tam, ta nói lại với ngươi một lần nữa, võ công cao thâm có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng võ công để giải quyết. Vô Thượng Thiên sỡ dĩ thế mạnh như vậy, có thể vượt qua tất cả, chính là bởi vì hắn không ham tranh giành. Điểm này không phải thế lực nào cũng có thể làm được. Ngọc gia chúng ta sở dĩ không bằng Vô Thượng Thiên, chính là bởi vì chúng ta thủy chung luôn muốn tranh giành. Ta không hi vọng được nghe những lời nói khinh thường, chửi bới Vô Thượng Thiên của ngươi nữa. Hơn nữa, chuyện của Lăng Thiên cũng vậy. Ngươi có thể không thèm để ý đến Lăng Thiên, nhưng tuyệt đối không thể xem thường kẻ này. Ngươi biết thực lực chân chính của hắn không? Đối với thế lực lạ lẫm tuyệt đối không thể có bất kỳ sự khinh thường nào! Hiểu chưa?"
Ngọc Mãn Thiên hồ đồ gật đầu. Trên mặt tuy vẫn còn có vẻ không phục, nhưng không dám nói ra.
Ngọc Mãn Lâu lại nhìn Ngọc Mãn Đường, nói: "Nhị đệ, ngươi biết Lăng Thiên, chẳng lẽ thực sự cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao?"
Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387797/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.