Chương trước
Chương sau
Tiêu Phong Dương trơ như phỗng, không ngờ nữ tử áo đen lại còn có tài này, trong lòng không khói lạnh toát, chợt hét lên: "Ngươi nếu dám động đến một sợi lông tơ của Tuyết nhi, Tiêu gia ta dù phải lên trời xuống đất cũng sẽ bắt toàn bộ các ngươi, phân thây làm vạn mảnh, diệt cả mười tộc."
"Ha ha ha... tính khí của nhị gia nóng quá, tiện thiếp quả thật cảm thấy sợ hãi đó." Giọng nói của nữ tử áo đen vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, lời nói ra lại giống như mũi đao đâm vào tim Tiêu Phong Dương, "Tiêu gia là thiên hạ đệ nhất tài phiệt, tiện thiếp đương nhiên không dám chọc vào, Tiêu gia nói muốn phân thây chúng ta làm vạn mảnh, diệt cả mười tộc của ta, tất nhiên là có thể làm được, tiện thiếp đối với điều này cũng rất tin tưởng. Ha ha ha... có điều, đợi đến lúc Tiêu gia làm được điều đó, đoán chừng tiểu công chúa cũng kiếm được đủ bạc cho chúng ta. Hắc hắc, có điều, chỗ bạc này chúng ta sẽ không động đến mà để lại hết cho Tiêu gia các ngươi. Dẫu sao cũng là tiền mua son bán phấn của tiểu công chúa mà. Ha ha, Tiêu nhị gia, lúc đó Tiêu gia lấy về được số bạc này, chắc là thấy vinh quang lắm đó!"
Tiêu Phong Dương trong lòng hối hận vạn phần. Đường xa mệt mỏi, lại thêm vừa tới Thừa Thiên đã gặp phải một cơn mưa lớn trăm năm khó thấy, bất kể là ai cũng sẽ buông lỏng lòng cảnhCàng huống chi thân ở trong nội viện của Lăng phủ, Thừa Thiên đệ nhất gia, chắc rằng giới bị cũng rất sâm nghiêm, vô hình trung càng buông lơi lòng cảnh giác! Vì thếTiêu Phong Dương chỉ mời hai cao thủ tâm phúc vào trong phòng cùng Tiêu Nhạn Tuyết nghị sự, còn những người khác đều đi nghỉ ngơi, không ngờ địch nhân lại nhắm trúng sơ hở này. Vào lúc mọi người buông lỏng nhất, bất chấp mưa lớn mà phát động âm mưu.
Nếu địch nhân quả thực bắt cóc Tiêu Nhạn Tuyết đi, hậu quả thật không tưởng tưởng nổi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cho dù là cứu được Tiêu Nhạn Tuyết về, tất nhiên sẽ cũng vẫn phải hối hận cả đời.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Chuyện đã đến nước này, Tiêu Phong Dương trong lúc không còn cách nào khác, không ngờ lại bình tĩnh trở lại, sự tình đã xảy ra rồi, cứ lo lắng chỉ sợ sẽ càng lúc càng loạn, giải quyết vấn đề như thế nào mới là chính đạo, "Các ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì, người ngay không nói mập mờ, nói ra ý đồ thật sự của các ngươi đi." Mặt khác trong lòng vội vã suy nghĩ tìm tòi lai lịch của đối phương.
"Không có mưu đồ gì cả, chỉ là không muốn để tiểu công chúa dung mạo tuyệt sắc như thế này mà cả đời chỉ có thể ở bên một người đàn ông mà thôi. Chúng tôi chính là muốn đóa tiểu mẫu đơn này được khoái hoạt. Nhị gia, cáo tử, không cần phải tiễn ta đâu! Các ngươi tuyệt đối không đuổi được ta đâu. Ha ha ha..." Một tràng cười khiến người ta phải kinh tâm động phách vang lên, trong đó còn có hận ý rất sâu, hiển nhiên là đã hận Tiêu gia đến tận xương tủy. Nữ tử áo đen thân hình khẽ động đậy muốn bỏ đi. Lời này của ả không phải là hư ngôn, ba người bọn Tiêu Phong Dương võ công tuy hơn xa ả, nhưng về khinh không thì quả thật không có thực lực đuổi được ả.
"Á à, ta biết rồi, ngươi là người của Thượng Quan gia!" Tiêu Phong Dương cười lạnh, trong lòng linh quang chợt lóe, trực tiếp đưa ra lời khẳng định. Câu này khiến cho nữ tử áo đen thân hình vừa vươn lên đột nhiên chấn động rồi dừng lại. Tiêu Phong Dương thấy vậy trong lòng thầm vui mừng, biết rằng suy đoán của mình không hề sai, hai tay đặt ở sau người nhẹ nhàng đong đưa, ra ám hiệu cho hai cao thủ ở bên cạnh.
"Thì ra thân pháp vừa rồi của phu nhân chính là Phiêu Miểu Lang Bộ trong truyền thuyết, Tiêu mỗ suýt chút nữa thì nhìn nhầm rồi. Phu nhân, ba mươi năm nay, Tiêu gia chúng ta bit rõ rằng Thương Quan gia vẫn còn có hậu nhân tồn tại, nhưng thủy chung không làm ra bất cứ một hành động nào, cho các ngươi một con đường để khôi phục nguyên khí. Nhưng hôm nay, Tiêu mỗ có thể chịu trách nhiệm nói với phu nhân rằng, nếu Tuyết nhi có bất kỳương gì thì tất cả những người mang họ Thượng Quan trên Thiên Tinh đại lục, tất sẽ gà chó cũng không tha, già trẻ đều giết hết. Những gì ta vừa nói đều là sự thực, tuyết đối không phải nói đùa! Phu nhân nên hiểu, với năng lực của Tiêu gia ta, khiến cho cả Thượng Quan di tộc tại Thiên Tinh đại lục diệt chủng không phải là một việc quá khó khăn!"
Giọng nói của Tiêu Phong Dương rất bình đạm, tựa hồ như đối với chuyện nữ tử áo đen có bắt cóc Tiêu Nhạn Tuyết hay không cũng chẳng có bao nhiều phần cấp bách, thủy chung vẫn trấn định như thường. Nhưng trong giọng nói bình đạm của hắn lại lộ ra sự tự tin to lớn, khiến cho người nghe những lời này không chút hoài nghi rằng Tiêu gia có năng lực đó hay không!
"Ha ha ha..." Nữ tử áo đen trầm mặc một hồi, đột nhiệt bật cười thê lương: "Cho dù thực sự diệt chủng thì sao? Năm đó Thượng Quan nhất tộc truyền thừa mấy trăm năm, thân là một trong bát đại thế gia, uy chấn thiên hạ, vinh quang vô cùng! Nếu không phải vì Tiêu gia các ngươi âm hiểm giảo trá, lật lọng tráo trở, Thượng Quan gia sao có thể bị tiêu diệt? Chỉ còn lại một đám cô nhi quả phụ, bị người khác lăng nhục, sống có gì vui cơ chứ? Tiêu gia có năng lực này, tiện thiếp đương nhiên tin chắc không dám nghi ngờ; có điều tiện thiếp vốn là vì báo cừu mà sống, cho nên vì báo cừu mà chết cũng là chuyện đương nhiên! Tất cả đều tùy nhị gia!" Nói xong lại muốn tung người lên.
Tiêu Phong Dương hét lớn: "Bắt lại!"
Hai bóng người lập tức xuất hiện cách nữ tử áo đen không quá hai trượng, đồng thời nâng chưởng tấn công, kình phong vi vút, khiến nữ tử áo đen miệng mũi đều tắc thở, cơ hồ không thể hô hấp.
Vừa rồi Tiêu Phong Dương không ngừng dùng lời nói để dẫn dụ nữ tử áo đen, lại vào lúc nữ tử áo đen phát tiết sự điên cuồng trong lòng, đột nhiên điểm phá thân phận của ả, khiến lòng cảnh giác vô hạn của ả xuất hiện một lỗ hổng vốn không nên xuất hiện, rồi lại cố ý nhắc tới chuyện cũ năm đó, khiến cho nữ tử áo đen kích động. Hai cao thủ liền nhân cơ hội, lặng lẽ chia hai bên trái phải bay người tới, kéo gần cự li với nữ tử áo đen.
Lúc này đột nhiên phát động công kích chính là công kỳ bất bị. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lăng Thiên, nữ tử áo đen đó khinh công tuy cao, thân pháp trác tuyệt, nhưng nội lực cùng phương diện giữ sức dài lại rõ ràng không thể sánh bằng mấy đại cao thủ. Dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể nhờ vào thân pháp linh hoạt không ngừng né tránh. Trong lòng không khỏi thầm ân hận: Sớm biết Tiêu Phong Dương là một lão hồ ly, quỷ kế đa đoan, mình luôn luôn cẩn thận, lần này cũng phòng bị hơn nhiều, không ngờ cuối cùng vẫn bị rơi vào bẫy của hắn.
Lăng Thiên ẩn thân trong bóng tối quan chiến vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng thầm mắng nữ nhân này tự nhận là thông minh, thật ra là một con lợn ngốc. Rõ ràng đã có thể sớm thoát thân, lại nhất định ở lại đây diễu võ dương oai một hồi, không ngờ chỉ vì muốn tranh hơn thua về miệng lưỡi.
Nữ nhân đúng là nữ nhân. Cái bệnh nặng nhất chính là vì cái ngu xuẩn lúc có lúc không.
Ngươi nếu thực sự đã có thủ hạ đi bắt Tiêu Nhạn Tuyết rồi, vậy thì đợi khi bắt tới tay mới tranh hơn thua miệng lưỡi thì chẳng lẽ lại muộn à? Thế chẳng phải là đã có vốn rồi không? Vốn đã chiếm hết ưu thế, tiến có thể công, lui có thể thủ, hiện tại thì hay rồi, nói thêm vài ba câu lại rất có khả năng đem tiểu mệnh của mình vứt bỏ ở đây!
Ngươi chết thì chẳng sao, nhưng bổn công tử chẳng lẽ tới đây chỉ để đào mộ cho ngươi thôi à?
Còn Tiêu Nhạn Tuyết có bị bắt cóc hay không, Lăng Thiên chẳng quan tâm. Trong phủ còn có nhất lưu cao thủ Lăng Thần tọa trấn, tới lúc tình hình xấu đi có thể ngăn cản một lúc, phát ra tiếng kêu để đánh thức các cao thủ của Tiêu gia có lẽ vẫn có thể làm được.
Hai cao thủ của Tiêu gia thân hình bay lượn lên trên xuống dưới, giao kích bên trái bên phải, dĩ nhiên khóa hết những con đường có thể đào sinh của nữ tử áo đen. Tiêu Phong Dương cũng lại gần vòng chiến, chăm chú quan sát, rình cơ hội để hành động. Bất kể những gì nữ tử áo đen nói là thật hay là giả, cũng không phải là vấn đề mà lúc này Tiêu Phong Dương quan tâm. Cho dù vạn nhất lời nói của ả là thật, vậy thì cũng chỉ có thể hạ thủ trên người ả mới có thể cứu được Tiêu Nhạn Tuyết!
Cho nên hiện tại tuyệt không phải là lúc thích hợp để quay về kiểm tra kết quả, hiện tại mục tiêu quan trọng nhất chính là bắt nữ tử lại, còn những chuyện khác thì nói sau. Với miệng lưỡi của nữ tử này, rất có khả năng là người chủ sự, nếu có thể bắt được ả, hoặc có thể khiến đối phương ném chuột sợ vỡ bình, không dám khinh cử vọng động, ít nhất cũng có cơ hội để mặc cả trả giá. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Nữ tử áo đen đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chống đỡ vô cùng cực nhọc. Hai cao thủ luận về võ công thật sự đều ngang bằng ả, thậm chí còn cao hơn nửa phần một phần, mà hiện tại hai người toàn lực vây công một mình ả, ả có thể chống đỡ lâu như vậy đã có thể coi là không tồi rồi, hoàn toàn dựa vào thân pháp cao diệu mà cố sức chống đỡ. Huống chi còn có Tiêu Phong Dương đứng nhìn chằm chằm ngoài vòng chiến, tùy lúc chuẩn bị xuất thủ đánh lén, điều này càng khiến cho ả trong lòng tăng thêm áp lực to lớn.
Sự công kích không từ một nơi nào của hai cao thủ cơ hồ đã cắt đứt toàn bộ tất cả các đường lui của nàng, mà vị trí Tiêu Phong Dương đang đứng càng cắt đứt triệt để một đường sinh cơ cuối cùng của ả.
Lên trời không lối, xuống đất không cửa!
Làm sao đây?
Nữ tử áo đen cảm thấy nội lực của mình đang từ từ bị tiêu hao không ngừng, mật độ công kích ở hai bên giống như cuồng phong bạo vũ, chẳng khác nào cơn mưa to đang trút xuống đầu! Cảm giác mẫn duệ của nữ tử áo đen thấy rằng bản thân mình đang từ từ lực bất tòng tâm, thân pháp cũng có chút trì trệ, công kích của hai cao thủ thì càng lúc càng cuồng bạo.
"Ầm ầm ầm ầm!" Dưới sự không thể né tránh, nữ tử áo đen tụ tập công lực toàn thân, đối chưởng với hai cao thủ của Tiêu gia, thân hình nàng bổ nhào , xiêu xiêu vẹo vẹo lui ra sau hai trượng, thất tha thất thểu đứng trên nóc nhà. Dưới khăn đen che mặt một đạo huyết tiễn vọt ra khỏi miệng, thân hình lập tức lảo đảo muốn ngã.
Hai cao thủ của Tiêu gia thân hình đều khẽ chấn động, lui liền mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Một đạo điện quang chói mắt lóe lên trong không trung, thiểm điện giống như ngân xà chiếu lên khiến mặt ba người của Tiêu gia biến thành nhợt nhạt như mảng tuyết.
Tiêu Phong Dương quát lên một tiếng, thân hình thon dài lướt đến, dựng chưởng như đao, cùng với cái uy của sấm sét chém xuống đầu nữ tử áo đen! Uy lực của chưởng này hiển nhiên đã tụ tập công lực toàn thân của Tiêu Phong Dương! Thủ chưởng chưa đến, kình phong đã bức cho hạt mưa trong không trung lệch khỏi quỹ đạo vốn có, giống như một cánh quạt phủ lên người nữ tử áo đen,
Nữ tử áo đen tuyệt vọng nhìn một chưởng của Tiêu Phong Dương đang đánh tới, tự biết đêm nay tất sẽ không được may mắn, tâm niệm như điện, lòng hạ quyết tâm, đột nhiên hét lên thê lương: "Tiêu Phong Dương! Lão nương thà chết cũng sẽ không để ngươi cứu được Tiêu Nhạn Tuyết! Cùng chết đi!"
Đột nhiên ả tụ hết công lực còn sót lại của bản thân, lao tới nghênh đón như con hổ điên, giơ chưởng lên, không ngờ lại ngạnh kháng với một kích như lôi đình của Tiêu Phong Dương! Với tình trạng thân thể hiện giờ của ả, nội lực sớm đã gần mất hết, loại cử động này giống như là tìm chết! Cổ tay ả lật một cái, trong tay trái không biết từ lúc nào lại có thêm một thanh đoản kiếm sáng quắc, ngoan độc đâm tới bụng dưới của Tiêu Phong Dương, toàn thân ả đều để hở, không ngờ lại là cách đánh đồng quy vu tận.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.