Lăng Thiên và Lăng Thần đã đã đạt đến cảnh giới linh hồn tương liên. Trong nháy mắt nàng đã phát hiện được có điều bất thường phát sinh. Mà Lăng Thần cũng chính là người có võ công gần bằng Lăng Thiên nhất, tu vi của nàng sợ rằng còn trên cả Lăng Kiếm. Thấy Lăng Thiên vừa động thân thể thì cơ thể nhỏ bé kiều diễm của nàng từ trên người Lăng Thiên đã đi ra ngoài. Lăng Thiên yên lặng lắng nghe một hồi liền nở nụ cười nhưng trong lời nói không có chút ý cười nào: "Thần Nhi. Xem ra Lăng Phủ chúng ta lại đến thêm một đại hành gia nha."
Lăng Thần hỏi: "Đại hành gia? Là đại hành gia phương diện kia sao? Khinh công của người này thật tốt. Thần Nhi vừa rồi không có phát hiện nhưng cẩn thận tìm lại mới cảm giác được!"
Lăng Thiên cười: "Là đại hành gia về trộm vặt. Thần Nhi không cần tự ti làm gì, khinh công người này tuy cao minh, so với Diệp tiên sinh cũng chỉ kém một bậc mà thôi. Nhưng công phu khác lại kém xa lắc. Ha ha, giang hồ nói rằng trộm gió không trộm trăng, trộm mưa không trộm tuyết. Người này lại càng tàn nhẫn, không yêu quý thân thể mình, trời mưa như vậy mà còn xâm nhập vào. Thú vị thú vị!"
Thân thể Lăng Thiên đứng thẳng lên, trong nháy mắt đã thay một bộ trang phục dạ hành màu đen, trên mặt cũng có một khăn đen. 'Soạt' một tiếng vang lên, Lăng Thiên quay đầu lại nhìn đã thấy Lăng Thần với một bộ trang phục giống mình chỉ lộ ra một đôi mắt to lóng lánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387787/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.