Tây Hàn, Đông Triệu, Ngô Quốc, Nam Trịnh, Bắc Ngụy đồng thời đưa ra phản ứng! Tất cả đều phái nhân thủ đắc lực đi đến Thừa Thiên! Cho dù không tranh đoạt được gì nhưng có thể tìm hiểu một chút lực lượng của đối thủ cũng coi như thu hoạch không nhỏ. Nếu có thể tranh thủ lôi kéo thêm một minh hữu nữa thì càng tốt. Bây giờ Thừa Thiên mưa gió khắp nơi, long xà hỗn tạp. Đúng là một cái cơ hội tuyệt vời để đục nước béo cò. Các quốc gia đang 'khua chiêng đánh trống', âm thầm chuẩn bị 'chiến'! Tất cả mọi người đều nhìn ra được việc một hoàn khố không quan trọng như Nam Cung Nhạc chết tại Thừa Thiên đã trở thành một cơ hội tuyệt vời! Chỉ cần xử lý không ổn thì gió lửa đầy trời sẽ bắt đầu từ Thừa Thiên Vương Quốc lan tràn khắp đại lục. Bắc Ngụy Mạnh Ly Ca còn chưa kịp khởi hành liền biết được tin tức ngoài ý muốn này khiến cho đội ngũ đồng hành gia tăng không ít người. Vừa mới nắm được tin tức này thì Mạch Ly Ca cầm chén trà trầm mặc một thời gian lâu mới ngẩng mặt lên trời thở dài một hơi. Thừa Thiên Thành bây giờ như một con viễn cỗ mãnh thú đang mở rộng miệng ra lộ ra bảo tàng ẩn bên trong bụng. Biết rõ mãnh thú này hung hiểm vô cùng, thậm chí có khả năng bị nó cắn nuốt, kết quả hài cốt không còn nhưng thiên hạ anh hùng vẫn âm thầm xuất động. Tre già măng mọc, không sợ chết đi tới. Chỉ hi vọng bảo tàng trong bụng mãnh thú sẽ thuộc về chính mình vào thời khắc cuối cùng. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net Lần tế hội phong vân này không biết sẽ mai táng bao nhiêu anh hùng hào kiệt đây... Nam Cung Nhạc chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng. Nhiều nhất chỉ là con trai của Nam Cung Gia chủ mà thôi, có chút tiện nghi. Hắn cũng không phải là trưởng tử nên không được kế thừa gia nghiệp, có tư cách thay mặt gia chủ. Bản thân lại là một hoàn khố. Tóm lại không có chỗ tốt Một tiểu nhân vật như vậy đối với một gia tộc ngàn năm thì không đáng để ngó đến. Nhưng khi phong vân bắt đầu thì Nam Cung Nhạc chết một cách khó hiểu trên đường. Nếu như đối tượng hắn cầu thân không phải là tôn nữ của Dương Gia, nếu như Dương Gia không phải ở trung tâm đại lục có thể rút dây động rừng thì một cái chết của Nam Cung Nhạc không hề có tác dụng nào cả. Nhưng điều kiện bây giờ lại rất xảo hợp. Cho nên một tiểu nhân vật như vậy lại có thể lưu danh lịch sử. Mặc kệ thanh danh như thế nào, mặc kệ hậu nhân bình luận như thế nào nhưng ba chữ Nam Cung Nhạc lưu vào sử sách là chuyện chắc như đinh đóng cột. Có bao nhiêu hiền thần tổn hao tâm huyết, cúc cung tận tụy, có bao nhiêu danh tướng tắm máu sa trường không trở về còn không thể lưu danh trên sử sách mà Nam Cung Nhạc này lại có thể lưu truyền vĩnh viễn trên sử sách. Không biết Nam Cung Nhạc ở dưới đất có cảm kích rơi nước mắt với Lăng Thiên hay không? "Gì? Con của Nam Cung Thiên Long chết tại Thừa Thiên? Hơn nữa là sau khi Dương Không Quần đáp ứng hôn sự?" Tiêu gia. Tiêu Phong Hàn đứng lên cười ha ha: "Lập tức triệu tập các vị trưởng lão, chấp sự và mọi người trong gia tộc đến phòng nghị sự! Việc này lại phát sinh vào thời khắc mẫn cảm như vậy như một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống! Ha ha ha. Lăng Thiên à Lăng Thiên. Ngươi làm cho lão phu buồn bực hơn mười năm. Mãi đến hôm nay mới đưa cho lão phu một phần đại lễ .. Lão phu nếu không nhận thì chẳng phải phụ lòng tốt của ngươi sao?" Mặc dù đối với chuyện này hắn hoàn toàn không hiểu gì cũng không có điều tra, nhưng Tiêu Phong Hàn có thể khẳng định việc này do Lăng Thiên gây ra. Đối với tiểu yêu ma năm đó Tiêu Phong Hàn vẫn còn run sợ. Hôm nay thiên hạ phong vân, ám triều mãnh liệt thì ai dám kích động đây? Lấy thủ đoạn mạnh mẽ như vậy thì ngoại trừ tiểu quỷ kia ra còn có ai nữa. Nhưng nếu phái người đi Thừa Thiên lợi dụng cơ hội này cần phải tránh không gặp mặt Lăng Thiên. Nhưng mà hắn là ai? Nếu có thể gây ra phong vân như vậy thì sao không có hậu chiêu chứ? Phái người đi mà tài trí hơi kém liền bịắt mũi! Chỉ cần hơi không cẩn thận liền không đem về lợi ích cho gia tộc mà còn bị tên kia 'thuận tay dắt dê' nữa. Nhất định phải phi thường cẩn thận! Phi thường cẩn thận! Phái ai đi mới tốt đây? "Thùy liễu bích ba tam thiên lý. Yểu điệu thanh ti cửu vạn điều ; Tọa quan thế gian phong vân động, duy ngã đông nam đệ nhất Tiêu!" Hai câu này chính là nói đến thiên hạ đệ nhất tài phiệt - Đông Nam Tiêu Gia. Câu thơ này nói rõ tài lực, vật lực, nhân lực, thế lực của Tiêu Gia. . Đông Nam ba ngàn dặm núi non hoàn toàn bị Tiêu Gia nắm giữ. Cho dù nói là đế quốc của Tiêu Gia cũng đúng, khó trách Tiêu Gia lại khinh thường sự tồn tại của tám đại thế gia như thế. Với thế lực này, khí thế này, không phải mấy đại thế gia kia có thể so sánh được. Nhưng phàm là nơi thuộc thế lực của Tiêu Gia thì khắp nơi đều có 'liễu mềm đón gió'. "Khắp nơi đều có liễu rũ xanh tươi, phú quý Tiêu Gia một ngàn năm!" Những lời này đều là tổ huấn của một vị đại trí tuệ - tổ tiên của Tiêu Gia lưu lại. Tiêu Gia vẫn tôn sùng coi như tôn chỉ của mình. Hễ là nơi địa bàn của Tiêu Gia, cho dù địa hình gian nan phức tạp ra sao, dùng trăm ngàn cách cũng phải có liễu rủ. Một đời nối tiếp một đời trồng xuống mới tạo ra cục diện ba ngàn dặm núi non liễu rủ như vậy. Tiêu Gia. Bích Ba tiên uyển... Nơi này đúng là tổng bộ của Tiêu Gia. Lầu các liên miên, xa hoa như tiên cung trên bầu trời, ngọc vũ quỳnh lâu. Tại cửa tiên uyển có một tòa núi nhỏ bị bổ ra một lỗ hổng thật to. Hai bên đều có những tảng đá nặng ngàn cân được chỉnh hình tỉ mỉ, trên đó có khắc bốn chữ 'Bích Ba tiên uyển'. Bốn chữ này được mạ vàng, khi ánh sáng mặt trời chiếu lên tỏa sáng lập lòe chói mắt. Từng chữ lại lớn khoảng nửa thân người. Từ xa xa nhìn lại tràn đầy khí phách quân lâm thiên hạ! Lúc này có đội ngũ một trăm người đứng thẳng chỉnh tề trước cửa. Phía sau mỗi người đều là một con ngựa tráng kiện, người người khí định thần nhàn. Thần quang trong mắt trầm tĩnh, hai huyệt Thái Dương nhô cao. Hiển nhiên đều là nhất lưu cao thủ trên giang hồ, thân thủ phi phàm. Đứng một người nho nhã phong lưu, mái tóc dài theo gió tung bay. Mặt phượng, mũi cao, trán rộng, khuôn mặt chữ điền ẩn chứa uy nghiêm mà tiêu sái, mặc một bộ thanh sam đứng thẳng người. Nhìn thấy mơ hồ như có tiên khí bất phàm. Đây đúng là Tiêu Gia đệ nhất mưu trí, là đệ đệ của Tiêu Phong Hàn - Tiêu Phong Dương. Bên cạnh Tiêu Phong Dương là một thiếu nữ mặc một bộ đồ trắng, mặt ngọc trắng như tuyết, đôi mắt như hai ngôi sao giữa trời đông, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi anh đào đỏ, dáng người thon thả kết hợp lại rất hoàn mỹ. Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân. Đây chính là bảo bối của Tiêu gia gia chủ - Tiêu Nhạn Tuyết. Thanh sam của Tiêu Phong Hàn tung bay theo gió từ trong cửa bước ra. Hơn một trăm người đồng thời khom lưng thi lễ. "Phong Dương. Lần này đi Thừa Thiên có chuyện gì ngươi cứ quyết định. Nếu không được thì sớm gửi tin về cho ta. An toàn của mọi người do ngươi quản, không được thiếu một ai khi trở về." Tiêu Phong Hàn trầm giọng nói. Hắn sau khi biết được tin tức đầu tiên là hưng phấn một trận, sau lại càng nghĩ càng đau đầu. Thời khắc mấu chốt như vậy đã gây ra phong vân đầy trời. Nếu nói trong đó không có âm mưu thì chém rơi đầu hắn cũng không tin. Hơn nữa đây là địa bàn của tiểu tử Lăng Thiên nham hiểm vô cùng. Nhưng nếu buông tha cho, không nghe thấy, không hỏi thì không thể. Tiêu Phong Hàn thật sự không thể bỏ qua cơ hội này. Cẩn thận suy nghĩ lại, Tiêu Phong Hàn tự thân chọn người đi, nhị đệ Tiêu Phong Dương chững chạc, cẩn thận, đa mưu làm thủ lĩnh có thể cùng Lăng Thiên đối đầu một trận. Tiêu Phong Hàn tin tưởng với trí tuệ , thực lực của Tiêu Phong Dương tuy không thắng nhưng cũng có thể toàn thân trở ra. Về phần Tiêu Nhận Tuyết cũng đi thì chính là chủ ý của Tiêu Phong Hàn. Hắn muốn chuẩn bị một hậu chiêu. Tiêu Nhạn Tuyết tuy còn trẻ tuổi nhưng có thiên tư hơn người, thông minh lanh lợi. Quả là nhân tài hiếm thấy của Tiêu Gia. Hơn nữa Tiêu Nhạn Tuyết vốn có thâm tư thân mật, đối với Tiêu Phong Dương có trợ lực lớn. Nếu không phải Tiêu Nhạn Tuyết là nữ nhân chỉ sợ Tiêu Phong Hàn sớm để cho nàng kế thừa gia chủ rồi. Ngoài ra còn có một ý nghĩ khác đó là Thừa Thiên dù sao cũng là căn cứ của quái vật Lăng Thiên kia. Vạn nhất động tác của Tiêu Phong Dương quá lớn sẽ làm cho tên kia tức giận thì không tốt chút nào. Đám người Tiêu Phong Dương có thể không trở về được. Dù sao người trong thiên hạ có thể xem Lăng Thiên nhưng Tiêu Phong Hàn hiểu rất rõ thủ đoạn của tiểu tử này. Những năm gần đây đều chú ý đến hắn, đối với lực lượng cường đại của Lăng Thiên cũng hiểu sơ bộ nhưng chỉ cần có Tiêu Nhạn Tuyết thì giảm bớt một phần tranh đấu. Thứ nhất: Tiêu Nhạn Tuyết chính là cháu gái duy nhất của tiêu Phong Hàn, địa vị không nhỏ chút nào. Thứ hai: Lăng lão phu nhân đối với Tiêu Nhạn Tuyết có chút yêu thương, nhiều năm qua thường xuyên qua lại có vẻ rất hợp ý, vạn nhất có xung đột thì cũng có thể hòa giải được. Thứ ba: Tiêu Nhạn Tuyết cũng liên lụy đến một trận đánh cuộc siêu cấp giữa hai đại gia tộc khi xưa. Lăng Thiên nếu không muốn đánh mất một nửa sản nghiệp gia tộc thì phải đối xử khách khí với Tiêu Nhạn Tuyết một phần. Thứ tư: Dù nhiều dù ít nhưng dùng một chút mĩ nhân kế cũng tốt. Đối mặt với một tuyệt thế giai nhân cho dù là có sai lầm gì thì nam nhân ai dám nhẫn tâm hạ thủ chứ? "Đại ca yên tâm. Ngu đệ đi sẽ không làm đại ca thất vọng!" Tiêu Phong Dương mỉm cười, đối với sự cẩn thận của đại ca hắn không cho là đúng. Bất quá chỉ là một thiếu niên chưa dứt sữa mà thôi, có đáng để đối đãi vậy không? Huynh đệ chúng ta tung hoành thiên hạ hơn mười năm từng sợ qua ai? Tiêu Phong Hàn sao không nhìn rõ tâm tư của nhị đệ mình? Nhưng biết có nói gì cũng vô dụng. Tật xấu tự phụ này của hắn khó có thể bỏ được. Hắn thở dài một hơi, lần nữa cẩn thận dặn dò một câu: "Nhị đệ, Nhạn Tuyết. Lần này đi Thừa Thiên thì phải chú ý đến Lăng Thiên của Lăng Gia. Tuyệt đối không thể khinh thường!" Câu nói cuối cùng của Tiêu Phong Hàn tràn đầy thâm ý. Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]