"Tiểu quỷ đầu! Ngươi làm ta sợ muốn chết!" Lăng lão phu nhân bình tĩnh lại, gõ lên đầu Lăng Thiên một cái.
"Hắc hắc. Nãi nãi, vì sự lo lắng của lão nhân gia ngài mà Thiên nhi nói lâu như vậy khô cả miệng rồi. Nãi nãi không có gì để bù đắp lại sao?" Lăng Thiên nghiêm mặt nói. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
"Ừ, để cho lão thân hoạt động một chút vậy. Tặng cho ngươi hai quải trượng được không?" Lăng lão phu nhân ranh mãnh trả lời.
"A? Không..." Lăng Thiên nhất thời lộ ra vẻ mặt khổ não.
"Được rồi. Tiểu cô nương trong tiểu viện chính là tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan của Ngọc Gia sao?" Lăng lão phu nhân với bộ dáng hứng thú tìm vợ cho cháu mình hỏi.
"Đúng, chính là nàng!"
"Ồ. Không phải nghe nói Ngọc Gia tiểu công chúa Quốc sắc thiên hương, là một tuyệt đại giai nhân trên đời sao? Như thế nào lại có bộ dáng như vậy?" Lăng lão phu nhân có chút buồn bực.
"Ồ. Trên mặt nàng có dịch dung, che giấu đi dung mạo thật!" Lăng Thiên đành phải giải thích.
"Ồ. Vậy ngươi chọn thời gian xóa đi lớp dịch dung đó đi rồi mang lại cho nãi nãi xem một chút." Lăng lão phu nhân có chúng hăng hái bừng bừng.
"Oái!" Sắc mặt Lăng Thiên suy sụp. Linh cơ vừa động liền nói: "Nãi nãi. Gia gia cùng phụ thân đâu rồi?" Ngọc Băng Nhan nếu muốn xóa dịch dung thì sợ đã xóa lâu rồi. Nếu cô ta không muốn thì mình đi miễn cưỡng ép buộc thì có ý tứ gì? Hắn đành phải chuyển đổi đề tài khác.
"Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387754/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.