Nghe được Lăng Thiên nói khiến bọn họ ngây dại cả ra. Mười người về đầu không nhịn được cúi đầu xấu hổ. Tên đại hán đứng ra hỏi liền quỳ xuống lớn tiếng nói: "Khởi bẩm công tử. Chúng ta sai lầm rồi. Chúng ta tình nguyện tiếp nhận trừng phạt của công tử! Không một câu oán giận!"
Lăng Thiên hừ một tiếng: "Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, là các huynh đệ sinh tử. Khi đánh nhau trên chiến trường thì những huynh đệ này sẽ hộ vệ sau lưng các ngươi. Không có bọn họ thì các ngươi có tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Loại hành vi hôm nay của các ngươi nếu như trên chiến trường chỉ lo cho bản thân thì so với hạng người hèn hạ vứt bỏ huynh đệ có gì khác nhau? Còn có hắn nữa. Là một chạy về sau cùng phải cõng một tiểu hài tử mà các ngươi lại làm như không nhìn thấy gì? Lương tâm đâu? Tình huynh đệ ở đâu? Nếu như hắn hôm nay vì mệt mà chết thì trong lòng các ngươi có cảm giác gì? Có cảm giác áy náy không?"
"Ta muốn không phải là lực lượng của một cá nhân mà là lực lượng của tập thể. Thân ở loạn thế, nam nhi khó tránh khỏi phải chinh chiến nơi xa trường. Nếu nhưu hành tẩu trong giang hồ thì có võ là được. Nhưng trên chiến trường nếu không hiểu phối hợp, không biết chiếu cố huynh đệ thì chỉ có một kết quả: Bản thân sẽ trở thành một khối tử thi lạnh như băng. Tại nơi đây, các ngươi nói là khảo nghiệm cũng được, là huấn luyện cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-thien-truyen-thuyet/1387698/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.