Chương trước
Chương sau
Lăng Thiên cười hi hi, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ta có một yêu cầu khác đối với sư phụ."
Tần đại tiên sinh thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, cũng không dám chậm trễ, bảo: "Nói đi."
Lăng Thiên nói: "Ta muốn biết tiên sinh có biết tất cả tư liệu về Tiêu gia không."
Tần đại tiên sinh ngạc nhiên: "Tiêu gia? Ý ngươi là nàng dâu có chỉ phúc vi hôn với ngươi là người của Tiêu gia?" Trong lòng nghĩ đây là tin mới ư, sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua nhỉ?"
Lăng Thiên thở dài, gật đầu: "Với lại còn là một tiểu công chúa duy nhất hiện tại của Tiêu gia. Nghe nói, tiểu ny tử (bé gái) này tên là Nhạn Tuyết, năm nay đã năm tuổi."
Tần đại tiên sinh trên mặt lộ ra vẻ không biết nên khóc hay cười: "Ngươi cũng chỉ bằng tuổi người ta mà thôi, ngươi gọi người ta là tiểu ny tử mà không thấy xấu hổ à?"
Lăng Thiên cười hắc hắc, hỏi: "Tiên sinh biết được những gì về Tiêu gia?"
Tần đại tiên sinh ngạo nghễ cười: "Đối với Tiêu gia, ngươi mà hỏi ta thì thực sự là hỏi đúng người đó. Chuyện của Tiêu gia, ta tuy không thể nói là biết được toàn bộ, nhưng cũng có thể biết tám phần mười. Lão phu và gia chủ của Tiêu gia là hảo hữu nhiều năm tương giao."
Lăng Thiên tinh thần rung động, bước mấy bước tới sau lưng Tần đại tiên sinh, cực kỳ tinh ranh nhẹ nhàng giúp lão đấm lưng, nói: "Vậy thì xin tiên sinh nói ra đi."
Tần đại tiên sinh cực kỳ mãn ý nghển cổ lên nói: "Ừ, thấy ngươi có lòng hiếu thuận, vi sư sẽ kể một chút chuyện của Tiêu gia cho ngươi nghe."
Lăng Thiên dạ một tiếng, vểnh tai lên.
"Tiêu gia trên đại lục này là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Gia tộc này không chút thua kém bất kỳ một gia tộc nào trong cái gọi là lục đại gia tộc trên thế giới này nhưng lại có thể nằm ngoài Hoàng quyền. Có thể nói là trung hòa giữa các quốc gia, ứng phó tự nhiên. Ngoài ra, tài lực của Tiêu gia còn được công nhận là thiên hạ đệ nhất. Nhưng mọi người đều biết tài lực của Tiêu gia là do tích góp từng xu từng hào, dùng thủ đoạn kinh doanh bình thường, trải qua nỗ lực của mấy đời mà có."
Lăng Thiên nghe tới đây, trong lòng không khỏi thầm cười khúc khích một tiếng. Đúng là nói xằng nói bậy để gạt người! Đây là cách nghĩ trong đầu Lăng Thiên. Có thể hoàn toàn không dính dáng tới hắc đạo mà có thể buôn bán tới thiên hạ đệ nhất giàu có? Đây là chuyện thứ nhất mà Lăng Thiên không tin! Cho dù là trên địa cầu ở thế kỷ thứ hai mươi mốt, để kinh tế nhanh chóng phát triển, muốn khởi nghiệp một cách thanh thanh bạch bạch như vậy là tuyệt đối không thể! Càng huống chi ở hoàn cảnh quần hùng tranh bá, đại lục thời cục hỗn loạn như thế này?
Có điều Lăng Thiên không nói gì cả, chỉ lặng im nghe Tần đại tiên sinh kể tiếp.
"… Gia chủ đương nhiệm của Tiêu gia tên là Tiêu Phong Hàn, người này hùng tài đại lược, lúc còn trẻ từng du lịch khắp đại lục, cùng gia gia Lăng Chiến của ngươi chính là huynh đệ sinh tử bát bái chi giao. Bởi vì gia gia ngươi từng nhiều lần cứu tính mạng của lão cho nên hai người rất thân thiết. Vì thế, đoán chừng vụ chỉ phúc vi hôn này của ngươi chính là do hai huynh đệ này cùng nhau tác hành.
"Sản nghiệp chủ yếu của Tiêu gia bắt đầu từ ba mươi năm trước, rồi dần dần chuyển dân dụng thành quân dụng, Tiêu gia sang tay bán hết toàn bộ kinh thương hành nghiệp bình thường, từ lúc đó, chuyên môn làm binh khí khôi giáp để buôn bán, cũng chính từ lúc đó, Tiêu gia chân chính xác lập được địa vị thiên hạ đệ nhất về tài lực!"
"Tài lực của Tiêu gia, chỉ từ một điểm này ngươi cũng có thể biết. Hiện tại, trên phiến đại lục này tổng cộng có bảy quốc gia, trong đó có bổn quốc. Lạc Tinh quốc, Thiên Hữu quốc, Phượng Hoàng quốc, binh khí khôi giáp của quân đội bốn quốc gia này, tối thiểu có một nữa là mua từ Tiêu gia! Còn trang bị quân đội của ba quốc gia khác cũng ít nhất có ba thành!"
Lăng Thiên hít một hơi lạnh! Nếu tính toán như vậy thì sau nhiều năm tích trữ chỉ sợ tại lực của Tiêu gia có thể có nhiều hơn tổng tài lực của tứ đại vương quốc! Tài phú đạt tới mức này, trên thế giới này đã là không thể còn gặp bất lợi nữa rồi! Cho dù là một quốc gia nhỏ cũng đã đạt tới mức có thể dùng tài phú để dọn dẹp
Tiền tài không phải là vạn năng! Câu này cũng đó đạo lý! Nhưng nếu như tiền tài đạt tới mức có thể khiến cho tất cả mọi người trên thế giới cảm thấy sợ hãi, thì tiền tài chính là vạn năng rồi! Không có bất cứ chuyện gì mà với tài phú như vậy còn không làm được! Không còn bất cứ bất lợi gì nữa!
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên trong lòng bắt đầu có chủ ý nhỏ! Xem ra Lăng gia sở dĩ có ngày này thì nhờ vào sự đóng góp của Tiêu gia là không thể chối cãi! Có một minh hữu cường hãn kiêm sui gia như vậy thì chẳng trách Lăng gia ở vào cục diện hung hiểm như thế này vẫn vững vàng không đổ. Nguồn truyện: truyentop.net
Có điều Tiêu gia cũng có gan lớn, không ngờ ngang nhiêu bỏ hết toàn bộ sinh ý mà chỉ chuyên môn làm binh khí khôi giáp - một loại nghề nghiệp rất khiến người ta nghi kỵ này! Phải biết loại nghề nghiệp này đối với bất kỳ quốc gia nào mà nói cũng là một khối thịt mỡ lớn mà ai cũng thèm chảy nước miếng. Bảy quốc gia trên đại lục, bất luận là quốc gia nào có thể tiêu hóa được tài lực của Tiêu gia thì chẳng khác nào lập tức có vốn để thống nhất đại lục! Sức hấp dẫn lớn như vậy, vô luận đối với quốc gia nào mà nói đều không thể kháng cự!
Lăng Thiên lập tức nghĩ đến! Đạo lý này ai ai cũng biết nhưng vì sao cho tới hiện tại vẫn không có một quốc gia nào chuyển thành hành động nhỉ?
Tuy nói hiện tại tình thế trên đại lúc rất vi diệu. Chỉ cần có một phương lục đục muốn động, tất nhiên sẽ gặp phải sự hợp lực áp chế của các quốc gia khác. Nhưng đây không phải là lý do chủ yếu để những quốc gia này án binh bất động! Nhất thống thiên hạ là mộng tưởng của mỗi một quân vương! Muốn nhất thống thiên hạ đương nhiên sẽ có nguy hiểm. Nhưng nếu như có thể trong thời gian ngắn hoàn toàn tiêu hóa hết Tiêu gia, vậy thì, so với chỗ tốt đạt được mà nói, chút nguy hiểm này hoàn toàn có thể bỏ qua không kể tới.
Vậy thì chỉ còn lại một lý do duy nhất: Tiêu gia, tuyệt đối còn có một lực lượng vũ trang rất mạnh không để cho người ngoài biết! Dùng lực lượng này để bảo vệ sự an toàn cho Tiêu gia.
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên không khỏi nghi hoặc hỏi: "Khối thịt mỡ lớn như vậy, chẳng lẽ không có ai muốn cắn một miếng à?"
Tần đại tiên sinh xoa đầu hắn tán thưởng: "Đương nhiên là có, hơn nữa còn không ít. Phải biết rằng, hai mươi lăm năm trước, trên phiến đại l này tổng cộng có mười một quốc gia, nhưng hiện tại chỉ còn lại có bảy mà thôi. Bốn quốc gia đã biến mất kia chính là người muốn nuốt gọn khối thịt béo này."
Lăng Thiên lại hít vào hơi lạnh: "Hủy diệt bốn quốc gia? Thế lực của Tiêu gia đã hùng hậu như vậy, tại sao bọn họ không trực tiếp tranh bá đại lục?"
Tần đại tiên sinh gật đầu: "Không phải bọn họ không muốn tranh bá đại lục, mà là Tiêu gia hiện tại đã thành mục tiêu trọng điểm của các phương thế lực! Chỉ cần hơi có hành động khác lạ liền sẽ tai họa ngập đầu. Dẫu sao bốn quốc gia năm đó cũng không cùng nhau liên hợp hành động mà là chiến đấu riêng rẽ. Thế lực của Tiêu gia chẳng qua chỉ ngăn cản được làn sóng tiến công đầu tiên của bọn họ mà thôi, còn lại thì là các quốc gia khác cùng nhau tấn công. Cho nên, từ điểm này mà nói, thế lực của Tiêu gia tự bảo vệ có lẽ còn dư, nhưng nói tới muốn tranh bá thiên hạ, chỉ sợ còn lâu mới đủ.
"Ngoài ra còn nghe nói đệ nhất đại gia chủ của Tiêu gia – Tiêu Thừa Vận là một vị tiên nhân chuyển thế, giỏi xem thiên tượng, có năng lực cực kỳ kỳ diệu, người này trước khi lâm trung đã dùng đại thần thông bói một quẻ cho Tiêu gia, lưu lại di huấn: Tiêu gia lấy buôn bán làm nghiệp thì có thể bảo vệ được cơ nghiệp đời đời không mất, nhưng nếu có dã tâm bành trướng, tranh bá thiên hạ thì toàn tộc đều chết không có chỗ chôn!"
Lăng Thiên cuối cùng cũng bật ra tiếng cười giễu cợt, nói: "Tiên nhân chuyển thế? Tổ tông di huấn? Mạc đại thần thông? Buồn cười quá đi mất. Tiên sinh, xin hỏi câu này, người có tin không?"
Tần đại tiên sinh cười khổ: "Ta tin hay không tin không quan trọng, thậm chí tất cả mọi người trên đại lục đều không tin cũng chẳng quan hệ gì tới đại cục, quan trọng là Tiêu gia luôn luôn lấy điều này làm tổ huấn, hơn nữa, trăm năm này, Tiêu gia một mực an tâm làm ăn buôn bán, thậm chí từ trước đến giờ không có bất kỳ ai tới quốc gia nào làm quan. Luôn luôn an phận thủ thường, giữ vững quy củ. Do đó, thái độ của mỗi quốc gia đối với Tiêu gia chuyển từ ban đầu thèm chảy nước miệng sang âm thầm đề phòng. Bảo trì cục thế vi diệu."
Đối với sự giảng giải về mặt chính trị này của Tần đại tiên sinh, Lăng Thiên khịt mũi khinh thường! Quả quyết nói: "Ta dám quả quyết bảy quốc gia không ai là không nhìn chằm chằm vào Tiêu gia! Còn Tiêu gia thì một khắc cũng không buông bỏ nỗ lực tranh bá thiên hạ! Chỉ có điều những việc này đều tiến hành trong bóng tối mà thôi! Còn lực lượng vũ trang của Tiêu gia thấp nhất cũng không thể ếu hơn nửa phần so với lực lượng vũ trang của bất kỳ một quốc gia nào! Nguyên nhân vẫn một mực không hành động chỉ có một: Đó chính là các đại thế lực hiện tại đều cần một lý do quang mình chính đại mà thôi! Nói cách khác thì là đang thiếu một thời cơ!"
Tần đại tiên sinh hoảng sợ đến biến sắc: "Ngươi, ngươi từ đâu mà suy đoán như vậy?"
Lăng Thiên mỉm cười, khuôn mặt non nớt cười rất ngọt ngào, nhưng trong mắt Tần đại tiên sinh thì lại vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương! Lão nhịn không được mà run rẩy!
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.